Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1087: Chẳng qua chỉ là một phân thân

Trên đường có người hỏi: “Bệ hạ định ra tay sao?”

Huyền Hoàng chủ mỉm cười: “Xem tình hình đã!”

Giọng nói đó trầm thấp bảo: “Chuyện lần này không đơn giản, bất cẩn một cái chúng ta cũng sẽ vạn kiếp bất phục!”

Huyền Hoàng chủ nhẹ giọng nói: “Hy vọng bọn họ chơi dữ một chút…”



Đạo Môn.

A Bố đứng trên tường thành nhìn về phía chân trời xa xa.

Bên cạnh hắn ta chính là Mạc lão.

Nữ tử váy trắng!

Nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Đi thôi! Đi xem xem! Xem hôm nay sẽ có kết cục thế nào!”

Mạc lão trầm giọng nói: “Hắn có mấy phần thắng!”

A Bố cười bảo: “Đúng thật, chẳng qua lần này nếu nàng ta xuất hiện, chúng ta chắc hẳn cũng sẽ biết thực lực hân chính của nàng ta!”

Mạc lão nhìn về phía hắn ta: “Trưởng lão…”



Mạc lão trầm giọng nói: “Mấy nhà đó thật sự muốn liều chết với Diệp Huyền này sao?”

Nói xong, hắn ta trực tiếp biến mất.

A Bố khẽ cười, nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không ra tay với hắn! Nói một cách nghiêm khắc thì tiểu tử này cũng được tính là cùng một giuộc với chúng ta, hơn nữa, bây giờ chúng ta cần thời gian, mà hắn vừa vặn có thể tranh thủ ít thời gian cho chúng ta!”

A Bố cười bảo: “Bằng không thì sao? Mấy bảo vật đó… đừng nói là bọn họ, cho dù là chúng ta cũng động lòng đây này…”

Vẻ mặt của Mạc lão hơi phức tạp: “Nữ nhân này thật sự thần bí!”

Kiếm Vũ điện là nơi thần thánh nhất ở Kiếm Vũ môn, vì đây là chỗ năm đó tổ sư của Kiếm Vũ môn sống.

A Bố lắc đầu: “Cái này phải xem thực lực của nữ tử váy trắng đã, nếu thực lực của người này mạnh vậy hắn còn có một chút đường sống!”

Đại điện rất lớn, trong toàn bộ đại điện chỉ có một pho tượng!

Mạc lão cũng biến mất ngay sau đó.

Kiếm Vũ môn, Kiếm Vũ điện.

Vì vậy trình độ Kiếm đạo của nàng vẫn luôn là một ẩn số.

Quyền kiếm vô song.

Người này chính là môn chủ đời trước của Kiếm Vũ môn – Trần Biệt Giang!

Người này chính là tổ sư của Kiếm Vũ môn!

Trần Biệt Giang nhận lấy cái hộp, sau đó hành lễ một lần nữa, tiếp đó mới quay người rời đi.

Một nữ tử áo bào trắng, bên hông treo một hồ lô rượu, vô cùng anh khí!

Hiên Viên gia.



Phía sau, đôi mắt của pho tượng đó nhìn thẳng, vẻ mặt hờ hững.

Là người năm ấy đánh khắp Huyền Hoàng Đại Thế Giới không có địch thủ!

Nếu cái tên này đặt ở nghìn năm trước cũng là không ai không biết, không ai không hay.

Trần Biệt Giang đi đến trước pho tượng đó, hắn ta cung kính hành lễ: “Tổ sư… trận chiến lần này liên quan đến sự thịnh suy của Kiếm Vũ môn ta, vẫn mong tố sư phù hộ cho Kiếm Vũ môn ta.”

Nói xong, hắn ta mở lòng bàn tay ra, một chiếc hộp màu đen tuyền phía sau bức tượng bay vào trong tay.

Chẳng qua, người bình thường đều chỉ thấy nàng ra quyền chứ rất ít người từng thấy nàng xuất kiếm!

Lão giả mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc bạc trắng, thoạt nhìn có hơi già nua nhưng đôi mắt của hắn ta lại sáng ngời hữu thần, sắc bén như đao.

Lúc này, đột nhiên cửa đại điện mở ra, một lão giả bước vào trong.

Nhưng nắm đấm của nàng đã đủ xưng bá ở thời đại ấy rồi!

Một ngày này, một lão giả lưng còng đi vào trong Hiên Viên điện, lưng của hắn ta rất còng, điều này khiến hắn ta thoạt nhìn rất lùn, bên hông hắn ta còn giắt một thanh trường kiếm vỏ đen!

Người này chính là gia chủ đời trước của Hiên Viên gia.

Chẳng qua, người này sống quá lâu!

Lâu đến mức ngay cả phần lớn trong Hiên Viên Gia còn không biết rốt cuộc hắn ta là gia chủ của thế hệ nào nữa!

Chỉ biết trong gia tộc có một người như vậy!

Lão giả lưng còng đi đến trước mặt một pho tượng, pho tượng đằng trước này chính là lão tổ của Hiên Viên gia năm đó – Hiên Viên Thị.

Năm đó, Hiên Viên gia cường thế quật khởi chính là nhờ người này!

Một người một kiếm, mạnh mẽ vùng lên ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới!

Lão giả lưng còng cúi người thật sâu trước pho tượng, sau đó lòng bàn tay hắn ta mở ra, thanh kiếm bên hông pho tượng đó bất chợt hóa thành một đường kiếm quang màu vàng bay vào trong tay hắn ta.

Lão giả lưng còng nhận lấy kiếm rồi quay người rời đi!



Trong một đám mây nào đó, một lão giả bạch y lặng lẽ đứng, bên cạnh hắn ta còn có một lão giả hắc y nữa.

Nếu Diệp Huyền ở đây có lẽ sẽ nhận ra hai người này.

Hai người này chính là hai người trước đó đã dẫn Diệp Linh đi.

Mà trên đỉnh Nhai sơn đó còn treo ngược một thanh kiếm đá!

Vẻ mặt của lão giả bạch y không có cảm xúc: “Chỉ bốn người bọn họ?”

Lão giả hắc y gật đầu: “Chỉ bốn người!”

Lão giả bạch y hỏi: “Tiểu nữ hài bên Kiếm Vũ môn ngày đó bây giờ đang ở đâu?”

Lão giả bạch y hơi do dự, sau đó đáp: “Không biết!”

Lão giả bạch y nhíu mày: “Không biết?”

Lão giả hắc y gật đầu: “Tốc độ của tiểu nữ hài đó cực nhanh, người của chúng ta hoàn toàn không đuổi kịp, hơn nữa, cũng không dám quá mức gần!”

Lão giả bạch y im lặng một lúc, sau đó nói: “Bỏ đi! Chẳng qua chỉ là một phân thân, không cần để ý đến nàng ta.”

Nói xong, hắn ta quay người nhìn về phía xa, trong tầng mây xa xa đó có một đỉnh núi đứng sừng sững!

Đỉnh Nhai sơn!

Thần Điện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận