Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1291: Không được coi thường hắn

Mục Thanh Phong quan sát Diệp Huyền, hắn ta khẽ gật đầu: “Mọi người đều nói ngươi là kiếm tu yêu nghiệt nhất trong lớp trẻ hiện tại. Không thể không nói, ngươi đúng là rất được.”

Diệp Huyền mỉm cười: ‘Đa tạ đã khen!”

Mục Thanh Phong liếc nhìn hắn, hắn ta nói: “Mọi chuyện ngày hôm nay đều là kế hoạch của ngươi, đúng không?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đang nói trận đại chiến giữa Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên sao?”

Mục Thanh Phong gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tiền bối coi trọng ta quá rồi!”

Mục Thanh Phong mỉm cười: “Sai lầm lớn nhất của Kiếm tông ta chính là đã coi thường ngươi! Sư tử vồ thỏ thì phải dốc hết sức mà vồ, đây là sai lầm của ta!”

Diệp Huyền cười: “Tiền bối, ý ngươi là Ngũ Duy chí bảo đang nằm trong tay ta, sau đó ta đã lợi dụng thứ đồ này để khiêu khích các ngươi và Lưỡng Giới Thiên đúng không?”

Nghe vậy, Trần các lão ở phía không xa bèn híp mắt lại.

Nói đoạn, một luồng kiếm ý cực mạnh bỗng xông về phía Diệp Huyền.

Mục Thanh Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.

Mục Thanh Phong ở trên không trung nói: “Không thể không nói, mồm miệng ngươi cũng rất lợi hại. Thế nhưng ta sẽ không nói đạo lí hay bàn chứng cứ với ngươi!”

Chứng cứ!

Mục Thanh Phong mỉm cười: “Lưỡng Giới Thiên các ngươi muốn bảo vệ hắn ư?”

Mục Thanh Phong nhìn Diệp Huyền:” Chẳng lẽ lại không phải?”

Diệp Huyền không hề do dự, hắn trực tiếp trốn ra sau lưng Trần các lão.

Các cường giả của Lưỡng Giới Thiên đồng loạt nhìn về phía Mục Thanh Phong.

Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Chứng cứ đâu?”

Bởi lẽ hắn ta cho rằng Diệp Huyền nói rất có lí.

Mục Thanh Phong khẽ cười: “Tốt lắm!”

Diệp Huyền mỉm cười, hắn nói: “Thực ra ý của ta là Kiếm tông các ngươi đã có được Ngũ Duy chí bảo nhưng các ngươi lại không thừa nhận, không những không thừa nhận mà còn muốn Diệp Huyền ta gánh tội thay các ngươi, bởi lẽ các ngươi không muốn người trên thế gian này nhắm vào mình. Nếu như mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên ta thì Kiếm tông của các ngươi có thể thoải mái được rồi, đúng không?”

Dứt lời, hắn ta bèn búng ngón tay.

Trần các lão nhìn Mục Thanh Phong bằng ánh mắt lạnh lùng. Hắn ta khẽ phất tay phải, một luồng sức mạnh to lớn xuất hiện và chặn lại kiếm ý của Mục Thanh Phong. Có điều, Trần các lão phải rất cố gắng, sắc mặt hắn ta cũng đã hơi tái nhợt.

Trần các lão nhìn Mục Thanh Phong với ánh mắt lạnh lẽo: “Hắn là người của Lưỡng Giới Thiên!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm trọng.

Uỳnh uỳnh!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, các cường giả của Lưỡng Giới Thiên bèn đồng loạt đưa mắt nhìn hắn với vẻ mặt rối rắm.

Một đường kiếm quang bay xuống từ không trung.

Một đường kiếm quang nữa lại bay xuống. Diệp Huyền híp mắt lại, hắn lập tức im lặng rồi rút kiếm ra.

Uỳnh!

Một kiếm này chém ra khiến Diệp Huyền phải lùi mạnh về phía sau. Khóe miệng hắn tràn máu, có điều sau khi lùi lại, cả người hắn bèn biến mất.

Ầm!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Sắc mặt Trần các lão bèn thay đổi, hắn ta nắm tay phải lại, sắc mặt lập tức nặng nề hẳn đi. Sau đó, Trần các lão đánh một chưởng về phía trước, một luồng sức mạnh cực lớn ào ra.

Mục Thanh Phong nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười: “Được thôi!”

Nói đoạn, hắn ta lại búng ngón tay.

Uỳnh!

Luồng sức mạnh của Trần các lão lập tức vỡ tan. Tiếp đó, hắn ta lùi mạnh về phía sau cả ngàn trượng!

Mục Thanh Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng nhìn chằm chằm hắn ta: “Ai làm người đó chịu, chuyện này không hề liên quan đến Lưỡng GIới Thiên, có gì thì ngươi cứ nhắm vào ta đây này!”

Mục Thanh Phong lạnh lùng nhìn Trần các lão, hắn ta đang định ra tay lần nữa. Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nói: “Khoan đã!”

Thực lực của tên Mục Thanh Phong này không phải mạnh bình thường thôi đâu!

Biến mất hoàn toàn luôn!

Mục Thanh Phong trên không trung bèn chau chặt mày, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh, thần thức của hắn ta phủ khắp khoảng mười vạn dặm xung quanh. Tuy nhiên Diệp Huyền cứ như đã bốc hơi vậy!

Không thấy hắn đâu nữa!

Mục Thanh Phong liếc mắt nhìn xung quanh, hắn ta vẫn không thấy Diệp Huyền đâu cả!

Lý Trần Phong ở phía dưới nói: “Thuật ẩn thân của người này khá kì lạ… Hơn nữa ban nãy hắn còn thi triển kiếm kĩ, thế này cũng không hề đơn giản đâu!”

Mục Thanh Phong gật đầu: “Chúng ta không được coi thường hắn! À không, phải nói là chúng ta chưa thực sự xem trọng hắn!”

Lý Trần Phong nói: “Sư huynh quyết định đi!”

Mục Thanh Phong liếc nhìn người của Lưỡng Giới Thiên: “Các ngươi đúng là ngu xuẩn, bị người ta đùa giỡn mà vẫn không biết!”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.

Lý Trần Phong liếc nhìn Trần các lão và những người khác, sau đó hắn ta cũng quay người rời đi.

Rất nhanh sau đó, ba người bên Kiếm tông bèn rời khỏi Lưỡng Giới Thiên.

Ba người họ muốn hủy diệt Lưỡng Giới Thiên là điều không thể.

Các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên không hề yếu, Kiếm tông muốn hủy diệt Lưỡng Giới Thiên sẽ phải trả một cái giá rất đắt!

Sau khi ba người kia rời đi, sắc mặt Trần các lão vẫn u ám vô cùng.

Lúc này, Trần Thời Nhất ở bên cạnh hắn ta bỗng lên tiếng: “Kiếm tông đúng là khinh người quá đáng!”

Trần các lão nói: “Người ta có quyền mà!”

Trần Thời Nhất trầm giọng nói: “Các lão, giờ chúng ta phải làm gì?”

Trần các lão trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Điều tra Diệp Huyền, xem hắn đang ở đâu!”

Trần Thời Nhất nhíu mày: “Các lão không tin hắn?”

Trần các lão lắc đầu: “Tìm được hắn rồi thì âm thầm giúp đỡ hắn, đừng để hắn rơi vào tay Kiếm tông!”

Nói đến đây, hắn ta lại lạnh lùng nhìn về phía chân trời xa xôi: “Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn! Kiếm tông càng muốn đối đầu với Diệp Huyền thì chúng ta càng phải tạo quan hệ tốt với hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận