Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1220:

Nó lại về tay hắn?

Diệp Huyền kinh ngạc vô cùng.

Tất cả mọi người cũng sững sờ.

Mà lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên giơ tay nhận lấy Giới Ngục tháp.

Khi hắn vừa mới chạm vào Giới Ngục tháp thì vô số luồng khí tức mạnh mẽ lập tức bao trọn lấy người hắn, trong đó có hai luồng khí tức mạnh nhất là của hắc bào nhân và hắc y nhân thần bí kia.

Hai người họ trực tiếp bỏ qua Nguyên Trấn.

Có điều, bọn họ không dám động thủ tùy tiện.

Bởi vì trước mặt Diệp Huyền còn có A Liên.

Diệp Huyền mỉm cười: “Giúp ư? Nguyên Trấn tiền bối, không thể giúp như vậy được! Hơn nữa, ngươi cứ vứt vật này trước mặt ta, thực ra là đang lợi dụng ta. Tiền bối, ta không muốn làm kẻ địch của người khác đâu. Ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi có cần nó không? Nếu như không cần thì ta sẽ cho người khác.”

Nơi mà Diệp Huyền nhìn qua có một lão giả cầm cổ kiếm.

Diệp Huyền bỗng nhiên xua tay: “Tiền bối, ngươi tưởng ta là tên ngốc sao? Tạm thời để ở chỗ ta, ngươi định lợi dụng ta để ta gánh họa của ngươi? Ta hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có cần nó hay không? Nếu ngươi cần thì hiện giờ ta đưa nó cho ngươi!”

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía không xa bỗng quay người nhìn về phía bên phải: “Tiền bối, nếu như ngươi cần thì lấy Kiếm kinh ra đổi.”

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Tiền bối, ngươi đang đùa ta đấy sao? Ta đã bán nó cho ngươi rồi cơ mà! Diệp Huyền ta xưa nay luôn là chính nhân quân tử, đồ đã bán đi thì ta tuyệt đối sẽ không lấy lại, đương nhiên… nếu tiền bối tặng lại cho ta thì lại là một chuyện khác!”

Diệp Huyền cũng không hề khách sáo, hắn nhận lấy cuốn cổ kinh kia luôn, sau đó búng tay, Giới Ngục tháp bay đến trước mặt lão giả.

Diệp Huyền nhìn về phía Nguyên Trấn, hắn nói: “Tiền bối, ngươi có ý gì? Ta không hiểu cho lắm!”

Lão giả này là người mà A Liên đã nhắc nhở Diệp Huyền phải cẩn thận.

Nguyên Trấn trầm giọng nói: “Diệp Huyền, vật này tạm thời…”

Ở phía xa, Nguyên Trấn nhìn Diệp Huyền và nói: “Tạm thời trả lại cho ngươi!”

Sắc mặt Nguyên Trấn khó coi vô cùng, hắn ta do dự. Lúc này, nếu hắn ta cần nó thì kết quả chỉ có một, đó là bị hai người kia vây đánh. Mà bây giờ hắn ta đã bị thương, hoàn toàn không thể đánh thắng hai người kia, thậm chí còn không thể chạy thoát!

Lúc này, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Nguyên Trấn nhìn Diệp Huyền rồi nói: “Diệp Huyền tiểu hữu, coi như ngươi giúp lão phu một lần đi, không được sao?”

Lão giả không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, hơn nữa hắn ta cũng chẳng bay đi, mà chỉ chậm rãi bước từng bước.

Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền, một lát sau hắn ta phất tay, một cuốn cổ kinh bèn xuất hiện trước mặt hắn.

Lão giả nhận lấy Giới Ngục tháp và quay người rời đi.

Ầm ầm!

Ầm!

Diệp Huyền cũng kinh ngạc vô cùng, giết người chỉ với một nhát kiếm thôi ư?

Đúng lúc ấy, hắc y nhân thần bí và hắc bào nhân bỗng xuất hiện trước mặt lão giả.

Lão giả không quan tâm đến mọi người xung quanh, hắn ta tiếp tục đi về phía trước.

Trông có hơi nghênh ngang.

Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi im miệng cho ta!”

Diệp Huyền nhìn Viên Tiểu Đao, hắn nói: “Viên cô nương, ngươi không tới cướp sao? Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì về sau ngươi muốn giành được cũng khó lắm.”

Lúc này, không một ai động thủ nữa.

Lão giả không nói một câu, chỉ rút kiếm chém về phía trước.

Viên Tiểu Đao và A Liên cũng tái mặt.

Một nhát kiếm!

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Một tiếng nứt vỡ vang lên.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Hồn phi phách tán!

Hắc bào nhân lập tức bị đánh bay ra xa. Không chỉ có vậy, khi hắn ta vừa mới dừng lại thì cả người đã bị phân thành nhiều mảnh.

Diệp Huyền cười: “Viên cô nương, đừng bảo ngươi không đánh lại được người ta đấy nhé? Nếu ngươi không đánh được thì cứ nói thẳng! Ta sẽ không cười ngươi đâu! Thật đấy, ngươi…”

Viên Tiểu Đao chợt ra tay, Diệp Huyền bèn quay người đánh bài chuồn.

Viên Tiểu Đao trừng mắt nhìn hắn, sau đó nàng lại nhìn về phía không xa. Nơi đó, bóng lưng lão giả kia đang càng lúc càng xa, thế nhưng tốc độ đi của hắn ta vẫn rất chậm, cứ như đang đợi mọi người ra tay vậy.

Nhưng mọi người không một ai dám ra tay.

Thực lực của lão giả này quá kinh khủng!

Đúng lúc ấy, lão giả ở phía không xa kia biến mất.

Viên Tiểu Đao trầm mặc trong chốc lát, sau đó cũng lặn mất tăm. Rất nhanh sau đó, các cường giả xung quanh cũng rời đi.

Diệp Huyền bước tới bên cạnh A Liên, A Liên nói: “Bỏ thật sao?”

Diệp Huyền cười: “Chẳng lẽ lại là giả?”

A Liên nhìn Diệp Huyền: “Tại sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

A liên nói: “Không thể nói à?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Với tiền bối thì có gì mà không thể nói chứ, thực ra tháp đó đã trở nên nguy hiểm hơn rồi.”

A Liên nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

Thế nhân đều không biết, không phải người chọn tháp mà là tháp chọn người!

A Liên hỏi: “Nguy hiểm cỡ nào?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cực kì cực kì nguy hiểm!”

Tầng thứ tám!

Tầng thứ tám sắp thức tỉnh rồi.

Không lâu trước đó, Liên Thiển đã nói với hắn rằng có thể tầng thứ tám sẽ ra ngoài.

Đương nhiên, sở dĩ hắn bán tháp đi cũng không hoàn toàn bởi nguyên nhân này. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn không thể đối phó với nhiều cường giả như vậy!

Tạm thời bán nó đi để bảo vệ bản thân, có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian cho bản thân hơn!

Nếu không bán nó đi thì cả hắn và Bắc Cảnh sẽ bị nhòm ngó!

Mà quan trọng nhất là hiện giờ để Giới Ngục tháp ở bên cạnh cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Đương nhiên, cũng không thể nói là Diệp Huyền đã hoàn toàn từ bỏ món đồ này.

Diệp Huyền khẽ nói: “Một tên nguy hiểm bên trong sắp sửa ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận