Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3647. Thanh Nhi hộ thể!



Chương 3647. Thanh Nhi hộ thể!




Chỉ là một cái tháp!
Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, mẹ kiếp, ngươi còn biết ngươi chỉ là một cái tháp!
Hắn thực sự rất muốn bán quách cái tháp này đi cho xong!
Lúc này, tiểu tháp nói: “Tiểu chủ, ngươi có từng nghĩ đến chuyện nếu như giờ ngươi phá vỡ phong ấn kia cũng không phải chuyện gì tốt đẹp không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao lại không phải chuyện gì tốt đẹp?”
Tiểu tháp nói: “Dù sao thì ngươi phá giải phong ấn xong cũng không đánh lại được Tuyết Sơn Vương! Người ta có thể phong ấn ngươi một lần thì cũng có thể phong ấn ngươi lần thứ hai!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp tiếp tục nói: “Với tình hình trước mắt mà nói thì Ác tộc với Mệnh Tri Thánh Giả đang tranh đấu, thứ lỗi ta nói thẳng, tiểu chủ ngươi chỉ có thể đứng mua nước tương thôi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Mua nước tương?”
Tiểu tháp nghĩ ngợi một lát: “Ta không giải thích từ này cho ngươi được!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tại sao?”
Tiểu tháp nói: “Từ này phức tạp lắm, hàm ý của nó đã vượt qua nhận thức của một cái tháp như ta. Ta chỉ có thể nói từ này ngươi hiểu được thì hiểu, không hiểu được vậy có giải thích cũng khó mà thấu! Hiểu chưa?”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp tiếp tục nói: “Tiểu chủ, sau này nếu có cơ hội thì ngươi có thể tới quê của Liêm Sương tỷ tỷ chơi, nơi đó vui lắm!”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn đang định lên tiếng thì lúc này, Tuyết Linh Lung bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ác tộc sắp ra ngoài rồi hả?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu: “Vẫn chưa!”
Diệp Huyền nhíu mày, hiện giờ thực ra hắn hơi mong chờ Cổ Sầu đánh bay mười Thánh Giả kia đi!
Tuyết Linh Lung nhìn hắn: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền theo đối phương tới một đại điện, trong đại điện có một bức tượng nam tử trung niên.
Tuyết Sơn Vương!
Tuyết Sơn Vương vô địch năm xưa!
Tuyết Linh Lung nhìn Diệp Huyền: “Mời ngồi!”
Diệp Huyền cũng không khách sáo mà ngồi sang bên cạnh. Lúc này Tuyết Linh Lung ngồi đối diện với hắn, nàng nhìn Diệp Huyền, không lên tiếng.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”
Tuyết Linh Lung trầm mặc một hồi rồi bảo: “Ngươi thấy lần này ai sẽ thắng?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không biết nữa!”
Tuyết Linh Lung nhìn hắn: “Ngươi sẽ giúp ai?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không giúp ai cả!”
Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi sẽ giúp Ác tộc! Bởi vì Ác tộc đối xử tốt với ngươi, còn Thập Tuyệt Thánh Giả vừa xuất hiện đã đánh chủ ý lên ngươi, đúng không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Tuyết Linh Lung trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta có thể thả ngươi đi!”
Diệp Huyền kinh ngạc.
Tuyết Linh Lung nhìn hắn: “Thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta, đừng có nhúng tay vào chuyện này! Ngươi đi tìm người phía sau ngươi! Ta không biết người phía sau ngươi mạnh đến mức nào, thế nhưng nếu tiên tổ đã không giết ngươi thì chắc chắn là đang dè chừng người phía sau ngươi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi thả ta đi, tiên tổ của ngươi có biết không?”
Tuyết Linh Lung lắc đầu, nàng còn muốn nói gì đó thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “Linh Lung cô nương, đừng ấu trĩ như vậy!”
Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm hắn: “Nếu như tiên tổ thắng thì chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi quan tâm ta thế làm gì? Linh Lung cô nương, ngươi đừng bảo với ta là ngươi đã yêu ta rồi đấy nhá?”
Tuyết Linh Lung thấy hơi phẫn nộ: “Ngươi nói linh tinh gì đấy? Người như ngươi đúng là không biết tốt xấu, ngươi muốn chết hay không tùy ngươi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn khẽ nói: “Đồ ngốc, tiên tổ của ngươi sao có thể là người mềm lòng?”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn bức tượng, nở nụ cười nhàn nhạt, không biết đang nghĩ gì.
Ầm ầm!
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Cả Táng Vực đều rung chuyển!
Bên trong điện, Diệp Huyền khẽ nói: “Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?”
Nói đoạn, hắn bèn đứng dậy, khi bước ra khỏi cửa điện, Tuyết Linh Lung đã ở đó, vẻ mặt nàng lạnh tanh.
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì Tuyết Linh Lung đã kéo hắn biến mất. Khi xuất hiện trở lại, hai người đã tới trước tòa tháp cao phong ấn Ác tộc.
Diệp Huyền nhìn tòa tháp, dưới tòa tháp có một nam tử. Đó là Cổ Sầu, lúc này hắn ta vẫn mặc bạch y trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi trần.
Cổ Sầu nhìn tòa tháp trên đỉnh đầu, vẻ mặt hắn ta hiện ý cười nhàn nhạt.
Lúc này, tòa tháp dần rung chuyển, những luồng thời không chi lực thần bí không ngừng tuôn xuống từ tòa tháp.
Tuyết Linh Lung đứng bên cạnh Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta muốn một mình đối phó với tất cả thời không đại trận!”
Diệp Huyền nhíu mày, ban đầu hắn tưởng Cổ Sầu sẽ dùng sức mạnh của Ác tộc để đối phó với những thời không chi lực này, thế nhưng hắn không ngờ đối phương lại dùng sức mình để đương đầu với thời không đại trận do mười hai vị Mệnh Tri Thánh Giả tạo nên!
Mười hai vị Mệnh Tri Thánh Giả!
Trong đó còn có cường giả siêu cấp như Tuyết Sơn Vương!
Mà thời không chi lực ẩn chứa trong những thời không đại trận ấy thực sự rất kinh khủng, chắc chắn đủ để diệt trừ cường giả Mệnh Tri cảnh như Tuyết Linh Lung một cách dễ dàng!
Có thể nói, cường giả Mệnh Tri cảnh đứng trước thời không đại trận thực sự nhỏ bé như con kiến!
Mười hai Mệnh Tri Thánh Giả, lôi bừa một người cũng là thiên chi kiều tử!
Ở phía xa xa, Cổ Sầu đột nhiên xòe tay ra. Trong lòng bàn tay hắn ta có một sợi chỉ bạc bay lên.
Vụt!
Một tiếng xoẹt đột nhiên vang lên.
Sợi chỉ bạc xé rách trường không, bay qua bay lại trong thời không đại trận vô cùng vô tận kia. So với thời không đại trận thì sợi chỉ bạc này như một chiếc lá giữa sóng nước mênh mông, nhỏ bé và đơn bạc.
Thế nhưng sợi dây bạc ấy đang đập nát thời không đại trận từng chút một!
Hết chương 3647.



Bạn cần đăng nhập để bình luận