Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1295: Vẫn còn một con bài tẩy

Lý Trần Phong chầm chậm bước về phía Diệp Huyền, hắn ta khẽ nói: “Năm sáu tuổi ta đã luyện kiếm. Từ năm sáu tuổi, mỗi ngày ta luyện kiếm ít nhất cả vạn lần, kiên trì mấy chục năm. Sau này, nửa đời người của ta là dành để theo đuổi kiếm tốc. Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa thấy kiếm của ai nhanh hơn của ta, kể cả sư huynh của ta. Về tốc độ kiếm thì hắn ta vẫn kém hơn ta nửa phần!”

Diệp Huyền gật đầu: “Kiếm của ngươi rất nhanh!”

Lý Trần Phong nhìn hắn: “Không, ta còn có thể nhanh hơn nữa!”

Dứt lời, hắn ta bỗng biến mất. Một đường kiếm quang vụt qua, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường!

Ở phía không xa, Diệp Huyền nhắm chặt hai mắt, tay trái hắn cầm kiếm và đâm về phía trước.

Kiếm của Diệp Huyền đâm thẳng vào đường kiếm quang kia, kiếm quang tan nát, đầu hai thanh kiếm đối chọi với nhau.

Đôi mắt Lý Trần Phong thoáng vẻ kinh ngạc, hắn ta không ngờ Diệp Huyền có thể đỡ được một kiếm này của hắn ta!

Có hơi nằm ngoài dự liệu của hắn ta rồi đấy!

Còn Diệp Huyền thì đứng tại chỗ, cổ hắn đang chảy máu.

Lý Trần Phong có lợi hại đến cỡ nào, chỉ cần bị Thiên Tru kiếm chém thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ chết!

Nhưng lần này, Diệp Huyền không hề nương tay!

Không thu kiếm, dù Diệp Huyền không chết thì nhục thân của hắn cũng sẽ không còn. Đương nhiên, Lý Trần Phong cũng sẽ chết, bởi thứ trong tay Diệp Huyền chính là Thiên Tru kiếm!

Lý Trần Phong không tránh, cũng chẳng phòng ngự, hắn ta chỉ đưa kiếm đâm thẳng về phía cổ của Diệp Huyền. Do kiếm của hắn ta nhanh hơn của Diệp Huyền nên hắn ta tự tin rằng trước khi kiếm của Diệp Huyền chạm đến hắn ta thì kiếm của hắn ta đã kết liễu Diệp Huyền trước!

Hắn không muốn chết, nhưng hắn cũng chẳng sợ chết!

Lý Trần Phong nói: “Ngươi cũng…”

Sở dĩ Diệp Huyền làm như vậy là bởi hắn biết, nếu không đánh thật thì hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Trần Phong. Mà nếu đã không là đối thủ của hắn ta thì thà hắn “một mạng đổi một mạng” với hắn ta luôn cho nhanh!

Tự tin!

Hắn ta còn chưa nói hết câu thì kiếm của Diệp Huyền bỗng nghiêng đi, sau đó lại đâm về phía trước, nhắm thẳng vào cổ của Lý Trần Phong.

Nhục thân của hắn vẫn không thể chống đỡ được kiếm của Lý Trần Phong. Có điều, kiếm của Lý Trần Phong cũng không thể chém chết hắn ngay, bởi vì vào lúc nguy nan hắn ta đã thu kiếm lại!

Từ trước đến nay hắn đều không sợ!

Kiếm của Lý Trần Phong đâm thẳng vào cổ của hắn. Gần như cùng lúc đó, kiếm của hắn cũng đâm vào cổ của Lý Trần Phong, có điều vừa mới đâm được nửa tấc thì Lý Trần Phong bỗng biến mất. Khi xuất hiện lại lần nữa, hắn ta đã cách Diệp Huyền cả ngàn trượng!

Lý Trần Phong ở phía đối diện liếc nhìn Diệp Huyền và nói: “Ta đã đánh giá thấp sự quyết đoán của ngươi!”

Ban nãy, Diệp Huyền thực sự đã nghĩ tới cái chết!

Liều mạng ư?

Khương Khởi đứng bên cạnh Lý Trần Phong không khỏi kinh ngạc, tên Diệp Huyền này đã được Lý Trần Phong khen hai lần rồi!

Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt!”

Thiếu tông chủ!

Đương nhiên, hắn ta sẽ không chơi trò “mạng đổi mạng” với Diệp Huyền , bởi lẽ hắn ta sẽ là người phải chịu thiệt. Phải biết rằng chỉ cần hắn ta khôi phục lại cảnh giới thì hắn ta hoàn toàn có thể giết đối phương một cách dễ dàng.

Lý Trần Phong liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi còn định giả bộ đến bao giờ nữa? Món đồ đó đã nhận ngươi làm chủ, chỉ mình ngươi mới có năng lực khiến nó phối hợp với ngươi, chẳng phải sao?”

Hắn ta thực sự không ngờ Diệp Huyền lại có thể lấy mạng sống ra để đánh đổi!

Bởi lẽ một khi thừa nhận thì kẻ địch của hắn không chỉ có Kiếm tông mà còn cả Lưỡng Giới Thiên nữa!

Cái này có chết hắn cũng không thể thừa nhận!

Diệp Huyền cười trừ: “Nó thực sự không ở chỗ ta mà!”

Thế nhưng ban nãy khi giao thủ, do hắn ta lùi lại nên có thể nói hắn ta đã thua nửa phần!

Nghe Lý Trần Phong nói vậy, Khương Khởi không khỏi sững sờ, để Diệp Huyền gia nhập Kiếm tông ư?

Chuyện gì thế này?

Diệp Huyền phía đằng xa khẽ mỉm cười: “Các hạ thực sự cho rằng Ngũ Duy chí bảo đang nằm trên người ta hay sao?”

Lần khẳng định thứ hai!

Lúc này, Lý Trần Phong lại nói: “Nếu ngươi chịu giao Ngũ Duy chí bảo ra thì ta sẽ đưa ngươi gia nhập Kiếm tông, để ngươi trở thành thiếu tông chủ đời tiếp theo của Kiếm tông!”

Tuy nhiên hiện giờ, hắn ta lại khen Diệp Huyền những hai lần liên tiếp!

Phải biết rằng ở Kiếm tông, Lý Trần Phong gần như chưa từng khen ai, thậm chí hắn ta còn từng nói hiện giờ lớp trẻ của Kiếm tông chẳng được ai cả!

Lý Trần Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng, thế nhưng khí tức của hắn ta đột nhiên bùng phát… Một lát sau, cảnh giới của hắn ta đã được khôi phục.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không đánh một trận công bằng nữa à?”

Lý Trần Phong lắc đầu: “Ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi nữa! Ta sẽ không tha cho ngươi, kể cả món đồ kia có ở trên người ngươi hay không!”

Nếu để một người như Diệp Huyền tiếp tục phát triển thì sau này hắn chắc chắn sẽ trở thành một mầm họa đối với Kiếm tông!

Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Lý Trần Phong bỗng rõ ràng hơn. Hắn ta mở lòng bàn tay, một đường kiếm quang lóe lên từ lòng bàn tay hắn ta. Sau khi đường kiếm quang ấy xuất hiện, một luồng kiếm ý vô cùng mạnh cũng cuồn cuộn trỗi dậy.

Diệp Huyền ở phía xa xa chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Khoảnh khắc ấy, hắn đã chuẩn bị để liều mạng rồi.

Phải nói là hắn không thể không liều mạng mới đúng!

Con bài cuối cùng của hắn chính là Lục Đạo Chân Ngôn, à không… hắn vẫn còn một con bài siêu mạnh nữa…

Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền, đường kiếm quang trong lòng bàn tay hắn ta đang chấn động. Bốn bề xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện những khe nứt trông như mạng nhện, cực kì đáng sợ.

Lý Trần Phong trầm mặc trong giây lát, sau đó đường kiếm quang trong lòng bàn tay hắn ta bay ra. Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa bỗng mở mắt, hắn nói: “Tới đi, liều mạng thôi!”

Diệp Huyền vừa dứt lời thì…

Ầm!

Trong chớp mắt, không trung biến thành một biển máu…

Lần này hắn không còn đè nén huyết mạch của mình nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận