Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3617. Tham kiến Diệp thiếu!



Chương 3617. Tham kiến Diệp thiếu!




Mộc Sâm và Huyền Cơ lão nhân nhìn nhau, ngay sau đó hai người cũng hủy cuộn giấy trước mặt đi.
Mục Giang Hà cũng hủy cuộn giấy.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Triệu Thanh bèn lắc đầu cười: “Diệp công tử, ngươi lợi hại thật đấy, ngươi có thể khiến mấy cường giả Nguyên Thần cảnh này trung thành với ngươi như vậy!”
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Các ngươi đi đi!”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Huyền Cơ lão nhân và Mộc Sâm bèn cười khổ.
Diệp Huyền liếc nhìn hai người, sau đó cười nói: “Hai vị đã biết thực lực thật của ta rồi nhỉ?”
Mộc Sâm gật đầu: “Thực không dám giấu, hai người chúng ta cũng điều tra Diệp công tử, hơn nữa Diệp công tử có nhiều chỗ bất thường, ví dụ Diệp công tử không bao giờ chủ động ra tay, mà cứ luôn dọa nạt…”
Diệp Huyền cười ha ha: “Hai vị, các ngươi đi đi!”
Hai người nhìn nhau, có vẻ do dự.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ở lại đây thì sẽ chết đấy, đi đi! Dẫu sao thì các ngươi cũng không nợ ta điều gì!”
Mộc Sâm trầm mặc một hồi rồi khẽ hành lễ: “Diệp công tử, ngươi bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Ban nãy sở dĩ hắn ta ở lại là bởi hắn ta muốn xem Diệp Huyền có con bài gì, thế nhưng hiện giờ xem ra Diệp Huyền chẳng có con bài gì cả!
Thực lực hai bên chênh nhau quá nhiều, hắn ta không muốn đánh cược!
Sau khi Mộc Sâm rời đi, Huyền Cơ lão nhân bèn chắp tay: “Diệp công tử, bảo trọng nhé!”
Nói đoạn, hắn ta cũng quay người và biến mất.
Diệp Huyền nhìn Mục Giang Hà, Mục Giang Hà do dự một lát rồi nhìn hơn năm mươi cường giả Nguyên Thần cảnh kia. Cuối cùng, hắn ta thở dài: “Bảo trọng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Thực ra hắn ta cũng hơi muốn ở lại, bởi vì Diệp Huyền thực sự đã giết chết chủ nhân trước của hắn ta. Thế nhưng hắn ta cũng biết, Diệp Huyền không phải Mệnh Tri cảnh!
Ở lại thì đồng nghĩa với cược một ván lớn, hắn ta không muốn lấy mạng mình ra đánh cược!
Sau khi Mục Giang Hà rời đi, Diệp Huyền nhìn Hư Vọng: “Ngươi cũng đi đi!”
Hư Vọng lại lắc đầu: “Ta ở lại với ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Sẽ chết đấy!”
Hư Vọng lại lắc đầu: “Ta đi cùng ngươi!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không phải Mệnh Tri cảnh!”
Hư Vọng nhìn hắn: “Ta biết!”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Ngươi biết mà ngươi vẫn ở lại đây?”
Hư Vọng chỉ nhìn hắn mà không nói chuyện.
Diệp Huyền mỉm cười: “Đi đi! Đây là chuyện của ta, ta tự giải quyết!”
Hư Vọng lại không lên tiếng, nàng cứ không đi.
Diệp Huyền thấy hơi đau đầu: “Ngươi ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, hiểu chưa?”
Hư Vọng cứ nhìn hắn như vậy, nàng không lên tiếng.
Diệp Huyền còn định nói gì đó thì lúc này, Triệu Thanh trên bầu trời mỉm cười: “Nếu nàng ta đã không đi thì cứ để nàng ta bồi táng cùng Diệp công tử đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn bước lên trước một bước, một luồng uy áp kinh khủng đột nhiên cuộn trào xuống.
Lúc này, Hư Vọng đột nhiên cầm Thanh Huyền Kiếm xông lên.
Uỳnh!
Một tiếng kiếm vang lên!
Đúng lúc Hư Vọng ra tay, sáu tàn ảnh đột nhiên xuất hiện xung quanh nàng.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, Hư Vọng nhanh chóng lùi cả ngàn trượng.
Nàng vừa mới dừng lại thì tàn ảnh đã bay đến, ánh mắt Hư Vọng lóe lên vẻ dữ dằn, nàng chém kiếm xuống.
Uỳnh!
Một tàn ảnh bị chém bay, nàng đang định xuất kiếm tiếp, cho đối phương một kích trí mạng thì lúc này lại một tàn ảnh nữa đã bay đến.
Hư Vọng gào lên, nàng giơ kiếm quét ngang.
Uỳnh!
Kiếm quang bùng nổ, vài tàn ảnh lập tức bị đẩy lùi!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Triệu Thanh ở phía xa xa trầm xuống. Vương Khiếu ở bên cạnh trầm giọng nói: “Thanh kiếm trong tay nữ tử này…”
Nói đoạn, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ tham lam.
Sao bọn họ có thể không nhận ra sở dĩ sức chiến đấu của Hư Vọng kinh khủng như vậy là bởi thanh kiếm kia!
Đây là một thứ thần kì!
Mặc dù Hư Vọng cầm Thanh Huyền Kiếm, song nàng chỉ có một mình, mà đối phương có những sáu người. Hơn nữa, sáu người này còn không hề muốn giết nàng mà chỉ muốn kéo chân nàng! Đương nhiên, bọn họ cũng không giết nổi nàng!
Khi Hư Vọng cầm Thanh Huyền Kiếm, sức chiến đấu của nàng quá kinh khủng!
Mặc dù một địch sáu, song nàng vẫn áp chế được sáu người kia, có điều nàng cũng bị kéo chân!
Diệp Huyền liếc nhìn nàng rồi lắc đầu than thở: “Nha đầu ngốc!”
Hắn thực sự không ngờ Hư Vọng đã biết mình không phải Mệnh Tri cảnh mà vẫn liều mạng vì hắn như vậy!
Lúc này, Triệu Thanh đột nhiên mỉm cười: “Diệp công tử, nếu như ngươi chủ động giao thiên cực tinh khoáng ra thì ta có thể để ngươi chết dễ coi một chút!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thiên cực tinh khoáng trong cơ thể ta đây này, ngươi có thể tự đến lấy!”
Triệu Thanh híp mắt: “Diệp công tử, tới lúc này rồi mà ngươi còn muốn dọa ta nữa hả?”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Ngươi lắm lời thật đấy!”
Dứt lời, hắn đột nhiên biến mất. Trên bầu trời, ánh mắt Triệu Thanh lóe lên vẻ dữ tợn, hắn ta bước lên phía trước một bước, đánh một quyền xuống!
Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên chém kiếm xuống!
Không phải Thanh Huyền Kiếm!
Thế nhưng đường kiếm này hắn đã sử dụng áp lực thời không trong thời không thần bí kia!
Uỳnh!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Thanh kia đã bị Diệp Huyền chém bay đi cả ngàn trượng. Không chỉ có vậy, thời không bị Diệp Huyền chém kiếm xuống cũng bị hủy diệt ngay lập tức!
Bao gồm cả đệ thập nhất trùng thời không!
Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều sững sờ!
Hết chương 3617.



Bạn cần đăng nhập để bình luận