Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1306: Mượn tiền không trả

Không thể!

Nghe lão giả nói vậy, nữ tử mặc vải bố bèn gật đầu. Nàng không nói thêm gì nữa, và cũng không ra tay.

Suy cho cùng thì Diệp Huyền vẫn phải tự đi con đường của hắn thôi.

Lão giả kia cũng không ra tay, bởi lẽ hắn ta biết đây không phải bản thể của nữ tử mặc vải bố kia. Nếu đã không phải bản thể thì nàng sẽ không ở lại thế gian này được lâu đâu.

Hiện giờ hắn ta chỉ cần đợi, đợi nữ tử mặc vải bố kia biến mất là được.

Đương nhiên, sở dĩ hắn ta lựa chọn đợi là bởi hắn ta không nắm chắc phần thắng nếu phải giao thủ với nữ tử mặc vải bố này.

Lão giả nhìn chằm chằm đối phương, sau đó hắn ta biến mất.

Nữ tử mặc vải bố kia quay người liếc nhìn ngôi nhà trúc phía xa xa, trong mắt nàng thoáng những gợn sóng, những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện lên trong lòng…

Tiểu gia hỏa ôm lấy đầu thanh sam nam tử rồi cọ cọ, trông vô cùng thân thiết.

Nhà Liêm Sương tỷ!

Tiểu gia hỏa màu trắng chớp mắt rồi ngoác miệng cười, sau đó nàng đưa kẹo hồ lô vừa ăn dở đến bên miệng thanh sam nam tử.

Hình như tiểu nữ hài nhớ ra điều gì đó, nàng bỗng hỏi: “Ca, khi nào thì chúng ta tới nhà Liêm Sương tỷ chơi vậy?”

Ở phía không xa, tiểu gia hỏa trên vai thanh sam nam tử quan sát Diệp Huyền bằng ánh mắt hiếu kì, sau đó nó lại nhìn thanh sam nam tử.

Tiểu nữ hài gật đầu: “Được!”

Lúc này, Diệp Huyền vẫn đang điên cuồng hấp thụ giọt máu. Hắn nhận ra giọt máu này đang phối hợp với hắn, nó chủ động dung hợp với huyết dịch của hắn.

Nghe tiểu nữ hài nói vậy, tiểu gia hỏa màu trắng kia lập tức nhìn về phía thanh sam nam tử, trong mắt nàng là vẻ mong chờ.

Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: “Tiểu gia hỏa, ngươi đang nghĩ gì thế?”

Điều này khiến Diệp Huyền ngộ ra rất nhiều điều.

Tiểu nữ hài đứng bên cạnh cũng đang ăn kẹo hồ lô, nàng khẽ nhón chân, miệng thì cứ lẩm nhẩm điều gì đó, trông thích chí lắm.

Thanh sam nam tử mỉm cười, hắn ta hỏi: “Sao?”

Thanh sam nam tử cắn một cái, sau đó mỉm cười: “Ngon lắm!”

Tiểu nữ hài bảo: “Ta mượn tiền tại ngân hàng gì đó ở chỗ bọn họ ấy, nói sẽ trả trong vòng mười năm. Ta tính đi tính lại, thời gian cũng sắp tới rồi!”

Thanh sam nam tử khẽ mỉm cười: “Bận xong thì chúng ta sẽ đi, được không?”

Nói tới đây, nàng bỗng ngừng lại rồi bảo: “Ca, người ở quê của Liêm Sương tỷ…”

Nói đoạn, nàng lại nhìn thanh sam nam tử: “Mượn tiền còn phải trả tiền lãi thật sao?”

Tiểu nữ hài lại nói: “Với cả ta cũng đâu đi tìm mấy người đó, là bọn họ tự tới tìm ta, hỏi ta có thiếu tiền không. Ta bảo ta đang thiếu tiền, thế là bọn họ bèn cho ta vay. Sau này bọn họ tới đòi tiền ta…”

Tiểu nữ hài chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng nói: “Ta cũng có phải người ở thế giới của bọn họ đâu, hơn nữa xét về lí luận thì ta cũng không phải con người. Ta từng tìm hiểu rồi, pháp luật và đạo đức của bọn họ chỉ dành cho con người chứ không dành cho những sinh linh khác.”

Tiểu nữ hài nghiêng đầu nhìn thanh sam nam tử, nàng lấy làm lạ: “Tại sao lại phải trả? Ta mượn tiền chứ có phải cướp tiền đâu. Nếu như mượn tiền mà phải trả thì làm gì còn ý nghĩa gì nữa?”

Tiểu nữ hài gật đầu, nàng khen ngợi: “Cả Tiểu Bạch nữa, ca, ngươi có biết không? Ở quê hương của Liêm Sương tỷ, không khí cực kì cực kì tệ, ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa đồ ăn của bọn họ chẳng sạch sẽ gì cả… Nhưng ngược lại ta lại thấy con người nơi đó rất ngoan cường, phải hít bầu không khí có hại, ăn đồ ăn có hại thế mà vẫn sinh tồn được… Đúng là chẳng dễ dàng gì!”

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Ngươi muốn về đó để trả tiền?”

Thanh sam nam tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi có muốn trả lại tiền không?”

Tiểu gia hỏa màu trắng kia gật đầu lia lịa, sau đó giơ hai bộ móng vuốt lên như đang nói chuyện với tiểu nữ hài, bày tỏ rằng nàng cực kì tán thành!

Nói đoạn, nàng lại nhìn Tiểu Bạch: “Sau khi Tiểu Bạch qua đó còn cho bọn họ rất nhiều linh khí! Hiện giờ nơi đó đã ổn hơn rất nhiều rồi. Công lao của Tiểu Bạch là rất lớn! Nàng xứng đáng có đặc quyền mượn tiền không cần phải trả!”

Thanh sam nam tử: “…”

Thanh sam nam tử: “…”

Tiểu nữ hài lại nói: “Ta cũng tìm hiểu được một điều là ở chỗ của bọn họ, có một vài sinh linh sở hữu rất nhiều đặc quyền, thậm chí còn tôn quý hơn cả con người! Ví dụ như cái con gấu trúc gì đó, huyết mạch của nó còn thấp hơn ta không biết bao nhiêu lần kia, ấy thế mà ở quê của Liêm Sương tỷ, nó cao lắm. Thế nên ta cho rằng với địa vị và mức độ hiếm có trong huyết mạch của ta, địa vị của ta ở quê hương của Liêm Sương tỷ chắc chắn sẽ vượt cấp AAA. Do vậy ta mượn tiền thì sẽ không cần phải trả!”

Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng vội chỉ vào mình.

Nói đến đây, nàng bỗng thấy hơi tức giận: “Mấy người này đúng là quá xấu xa! Bọn họ cho ta mượn ba vạn, cuối cùng lại bắt ta trả năm mươi vạn! Ta hỏi tại sao thì bọn họ lại nói lãi suất gì đó. Ta hỏi bọn họ lãi suất là gì thì bọn họ bảo mượn tiền thì phải trả tiền lãi.”

Thanh sam nam tử hỏi: “Thế ngươi còn không trả tiền đi?”

Tiểu nữ hài chớp mắt: “Ở thế giới của bọn họ nếu mượn tiền mà không trả thì sẽ bị pháp luật trừng trị. Hơn nữa còn bị đạo đức lên án, bị người ta phê phán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận