Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1646: Ala bất bại

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, hắn nhìn Tiểu Phạn. Hắn biết Tiểu Phạn không thể nào lừa hắn!

Diệp Huyền nói: “âm thanh gì vậy?”

Tiểu Phạn chỉ vào những binh lính trước mặt.

Diệp Huyền nhìn những người lính trước mặt: “Ngươi nói là giọng nói của bọn hắn sao?”

Tiểu Phạn gật đầu.

Diệp Huyền hỏi: “Bọn hắn đang nói gì vậy?”

Tiểu Phạn đột nhiên không nói gì nữa.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì nàng đột nhiên giữ chặt tay hắn rồi hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Diệp Huyền nhíu mày, mình là A La sao?

Không đúng!

Trong những âm thanh này tràn đầy hưng phấn, tràn đầy cuồng nhiệt, tràn đầy kích động và kính sợ.

Chẳng lẽ kiếp trước của mình là A La?

Hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, rất nhanh bốn phía truyền tới từng tiếng gầm hưng phấn: “A La! A La! A La...”

Diệp Huyền trầm mặc.

Ầm ầm!

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền biến sắc, hắn đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn Tiểu Phạn bên cạnh, run giọng nói: “Tiền bối... Tiểu Phạn, Tiểu Phạn không phải là A La gì đó chứ?”

Những âm thanh này tựa như sóng triều, từng đợt từng đợt chấn động thiên địa!

Trong nháy mắt này, Diệp Huyền đột nhiên cảm giác một lồng sức mạnh to lớn chui vào trong đầu mình.

Nhưng A La không phải là nữ nhân sao?

Diệp Huyền nhíu mày: “Trong truyền thuyết, kiếm mà A La Bất Bại cầm là Vĩnh Sinh kiếm!”

A La?

Nói xong, hắn nhìn thanh thiết kiếm rỉ sét trong tay Tiểu Phạn: “Kiếm này là Vĩnh Sinh kiếm sao?”

Tầng thứ chín trầm giọng nói: “Có thể!”

A La Bất Bại?

Thấy được cảnh này, Diệp Huyền biến sắc, trong lòng âm thầm đề phòng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ra tay.

Hai người họ chắn trước cửa chính của đại điện.

Mà phía trên đại điện, trên long ỷ có một nữ tử ngồi đó.

Tiểu Phạn nhìn sâu trong hoàng cung, trong mắt nàng có một chút vẻ hoang mang.

Mí mắt Diệp Huyền khẽ giật, nữ tử này rốt cuộc còn sống hay đã chết thế?

Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên kéo tay Diệp Huyền đi sâu về phía hoàng cung.

Nữ tử đứng lên từ long ỷ, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Phạn: “Cuối cùng ngươi cũng đã trở về!”

Tiểu Phạn nhìn nữ tử mà không nói gì.

Nữ tử trên long ỷ nhìn Tiểu Phạn: “Ngươi đã trở về!”

Diệp Huyền lẳng lặng đi theo nàng, cứ như vậy, Tiểu Phạn dẫn hắn đi tới trước chính điện hoàng cung. Trước chính điện có hai pho tượng nam tử cầm trường đao, hình thể hai nam tử này cực kỳ to lớn, lớn hơn người bình thường gấp ba lần, hai người diện mạo dữ tợn, muốn chọn người mà ăn tươi nuốt sống.

Nữ tử mặc long bào, đầu đội phượng quan, hai mắt khẽ nhắm, không có bất kỳ hơi thở nào.

Tiểu Phạn dẫn Diệp Huyền đi đến gian trong đại điện, nàng cứ nhìn nữ tử ngồi trên long ỷ như vậy.

Đúng lúc này, nữ tử đột nhiên mở mắt ra.

Tiểu Phạn kéo Diệp Huyền tiến lên, hai pho tượng điêu khắc đột nhiên cử động!

Bấy giờ, Tiểu Phạn kéo tay Diệp Huyền đi vào chính điện. Hai bên chính điện, mỗi hàng có mười người thị vệ đứng thẳng, thân mang đao, mặc áo bào trắng. Hai mươi người này thân thể thẳng tắp, tay trái nắm đao, nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không có hơi thở!

Diệp Huyền: “...”

Mà lúc này hai pho tượng điêu khắc đột nhiên tránh ra hai bên.

Tay phải Tiểu Phạn nắm chặt thanh thiết kiếm rỉ sét, trầm mặc.

Nữ tử đột nhiên giữ chặt tay phải của Tiểu Phạn rồi cứ như vậy đi về phía long ỷ, mà tay trái của Tiểu Phạn lại đột nhiên giữ chặt tay Diệp Huyền.

Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của nữ tử, Diệp Huyền và Tiểu Phạn đi tới trước long ỷ, nữ tử đột nhiên xoay người, trong mắt nàng lộ ra một tia cuồng nhiệt, rống to: “A La đã quay về!”

“A La!”

“A La!”

“A La!”

Đột nhiên, Diệp Huyền nghe được vô số tiếng gào thết, cả tòa thành đều đang hô lên ầm ĩ. Những tiếng hô này xen lẫn với sự phấn khích, cuồng nhiệt gần như điên cuồng.

Quả thật, cả tòa thành rất yên tĩnh, mà sở dĩ hắn có thể nghe được những âm thanh này là vì hắn đang nắm tay Tiểu Phạn.

Diệp Huyền quay đầu nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn nhìn trước mắt, trong mắt nàng mang theo sự hoang mang.

A La!

Lúc này Diệp Huyền xác định Tiểu Phạn thực sự là A La Bất Bại chưa từng bại trận trong kỷ Cambri!

Một lát sau, Tiểu Phạn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm trong tay nàng đang rung lên kịch liệt.

Diệp Huyền nắm chặt tay Tiểu Phạn, trong mắt có một chút lo lắng.

Cứ như vậy sau một khắc đồng hồ, Tiểu Phạn bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên mở mắt ra, trong mắt nàng có lệ khí, đột nhiên cầm thiết kiếm rỉ sét chỉ lên trời: “Tỉnh lại, cùng ta tái chiến chư thiên!”

Tiểu Phạn vừa dứt lời, bên ngoài hoàng cung, một trăm binh sĩ mặc khôi giáp đột nhiên mở mắt ra rồi xoay người đồng loạt quỳ một gối xuống, mà hai pho tượng ở cửa điện đột nhiên xoay người quỳ một gối và cúi đầu. Mà trong điện, hai mươi hắc bào đới đao thị vệ đột nhiên xoay người hướng về phía Tiểu Phạn rồi chậm rãi quỳ xuống.

Lúc này trong tòa thành, vô số binh lính tỉnh lại rồi hướng về hoàng cung chậm rãi quỳ xuống.

Cả tòa thành sống lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận