Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3510. Cùng lên đi! (2)



Chương 3510. Cùng lên đi! (2)




Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thú Cổ dần trở nên nghiêm trọng.
Lúc này hắn ta phát hiện thanh kiếm kia còn kinh khủng hơn hắn ta tưởng tượng nhiều!
Sao nhân loại kia có được thanh kiếm đó vậy?
Thú Cổ nhíu mày, rất nhanh sau đó vẻ nghi hoặc trong mắt hắn ta biến thành hưng phấn!
Nếu như có thanh kiếm này trong tay thì sức chiến đấu của hắn ta sẽ tăng lên rất nhiều! Hơn nữa biết đâu hắn ta có thể dựa vào thanh kiếm này để đạt một tầm cao mới. Mà lúc đó, hắn ta sẽ đưa Dị Linh tộc tới một trình độ cao hơn, vượt xa cả tiên tổ!
Nghĩ đến đây, Thú Cổ lập tức đứng dậy, hắn ta quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Có tin tức gì về Diệp Huyền chưa?”
Thú Diêm lắc đầu: “Người này cứ như bốc hơi vậy, bặt vô âm tín!”
Thú Cổ nhíu mày: “Không tìm được ư?”
Thú Diêm gật đầu: “Không tìm được!”
Thú Cổ trầm mặc một hồi rồi nói: “Theo như ta được biết thì hình như người này có quan hệ mật thiết với Dị Linh tộc!”
Thú Diêm liếc nhìn Thú Cổ: “Ý của tộc trưởng là?”
Thú Cổ nói: “Tới Dị Linh tộc!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Không lâu sau, Thú Cổ đưa các cường giả Thú Linh tộc tới Dị Linh Giới.
Trên bầu trời Dị Linh tộc, Dị Linh Vương liếc nhìn mấy người Thú Cổ Vương, đoạn nói: “Thú Cổ Vương, không biết các ngươi tới đây…”
Thú Cổ Vương cắt ngang lời Dị Linh Vương nói: “Tên Diệp Huyền kia đang ở đâu?”
Dị Linh Vương lắc đầu: “Không biết!”
Thú Cổ Vương nhìn hắn ta: “Không biết?”
Dị Linh Vương trầm giọng nói: “Các hạ, Dị Linh tộc chúng ta thực sự không biết Diệp công tử đang ở đâu. Mặc dù Diệp công tử có quan hệ tốt với chúng ta, nhưng khi hắn rời đi, Dị Linh tộc…”
Thú Cổ Vương cắt ngang lời hắn ta: “Ta không muốn nghe mấy lời thừa thãi này! Hôm nay nếu như tên Diệp Huyền kia không xuất hiện thì Thú Linh tộc sẽ san bằng Dị Linh tộc!”
Nghe vậy, vẻ mặt Dị Linh Vương bèn trở nên khó coi: “Thú Cổ Vương, Dị Linh tộc chúng ta thực sự không biết Diệp công tử đang ở đâu, ngươi phải có chút đạo lí chứ!”
“Đạo lí?”
Thú Cổ Vương nhếch miệng cười đầy lạnh lùng: “Dị Linh Vương, ngươi đúng là đáng thương. Ngươi có biết thế gian này thứ gì vô dụng nhất không? Là đạo lí mà ngươi vừa nói đấy! Thế giới này chỉ có nắm đấm mà thôi! Ai có nắm đấm mạnh thì mới có đạo lí! Ngươi đòi ta phải có đạo lí ư? Đúng là nực cười! Ta nói thật cho ngươi hay, ta biết Dị Linh tộc không biết Diệp Huyền đang ở đâu, ta muốn lợi dụng Dị Linh tộc các ngươi để ép Diệp Huyền xuất hiện!”
Nghe vậy, Dị Linh Vương và các cường giả Dị Linh tộc bèn sầm mặt lại.
Rõ là đang bắt nạt người ta mà!
Nghĩ đến đây, Dị Linh Vương nhìn Thú Cổ Vương, hắn ta cười: “Thú Cổ Vương, thực ra Dị Linh tộc chúng ta biết Diệp công tử đang ở đâu, có điều lão tử không nói cho ngươi đấy!”
Thú Cổ Vương híp mắt lại: “Giết! Một tên cũng không chừa!”
Dứt lời, những cường giả phía sau hắn ta bèn xông lên!
Ở phía dưới, Dị Linh Vương bỗng nhiên gào lên: “Tất cả mọi người nghe lệnh, chiến đến chết!”
Chiến đến chết!
Nói đoạn, hắn ta bèn xông ra!
Phía sau hắn ta, vô số cường giả Dị Linh tộc cũng đồng loạt xông lên!
Trên bầu trời, Thú Cổ Vương đang định ra tay thì đúng lúc đó, hắn ta bỗng híp mắt lại. Hắn ta quay đầu nhìn, ở phía không xa một đường kiếm quang lóe lên. Ngay sau đó, đầu của một cường giả Thú Linh tộc lìa khỏi cổ!
Kiếm quang tản đi, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt mọi người!
Thấy Diệp Huyền xuất hiện, Dị Linh Vương lập tức thở phào một hơi!
Diệp công tử mà không xuất hiện nữa thì hôm nay e là Dị Linh tộc sẽ bị hủy diệt mất! Bởi với tình hình hiện tại, Dị Linh tộc hoàn toàn không phải đối thủ của Thú Linh tộc!
Trông thấy Diệp Huyền, Thú Cổ Vương bèn nhếch miệng cười: “Diệp Huyền, ngươi có nghĩa khí thật đấy, còn xuất hiện thật này!”
Diệp Huyền liếc nhìn Dị Linh Vương ở một bên: “Dị Linh Vương tiền bối, xin lỗi nhé, gây phiền phức cho các ngươi rồi!”
Dị Linh Vương vội vàng lắc đầu: “Không không! Diệp thiếu đừng nói mấy lời khách sáo như vậy, ta chỉ hận Dị Linh tộc chúng ta thực lực yếu ớt, không thể giúp Diệp thiếu, haiz…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đây là chuyện của ta, sao có thể làm phiền đến các ngươi?”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Thú Cổ Vương phía không xa rồi giơ Thanh Huyền Kiếm trong tay lên, đoạn nói: “Các hạ muốn thanh kiếm này hả?”
Thú Cổ Vương nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, chắc ngươi cũng biết với thực lực của ngươi thì ngươi không hề xứng với thanh kiếm này. Hơn nữa theo như ta biết, ngươi là một người thông minh, ngươi nên biết rằng với thực lực và thân phận của ngươi nắm giữ thanh thần kiếm này cũng không phải chuyện gì tốt! Nếu như ngươi thông minh thì giao thanh kiếm ra đây, nếu như ngươi giao thanh kiếm ra thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thật à?”
Thú Cổ Vương nhìn chằm chằm hắn: “Thật!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Cho ta ba ngày suy nghĩ!”
Ba ngày!
Thú Cổ Vương nhíu mày, một lát sau hắn ta đang định nói gì đó thì lúc này, Thú Diêm đột nhiên bảo: “Đừng đồng ý, hắn muốn kéo dài thời gian đấy!”
Thú Cổ Vương nhìn Diệp Huyền: “Không được!”
Diệp Huyền liếc nhìn Thú Diêm, đoạn bảo: “Thú Cổ Vương, tương truyền ngươi thiên hạ vô địch, hôm nay ta muốn được lĩnh giáo!”
Rất rõ ràng, hắn muốn đấu riêng!
Thú Cổ Vương nhếch miệng, hắn ta đang định lên tiếng thì Thú Diêm ở bên cạnh đột nhiên bảo: “Đừng đồng ý! Tộc trưởng, chúng ta cùng lên, hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3510.



Bạn cần đăng nhập để bình luận