Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 661: Không Nể Mặt Ta?

Nam tử trung niên trầm giọng nói:

- Diệp Huyền, món chí bảo kia ở trên thân thể ngươi, chỉ mang đến cho ngươi tai họa vô tận, ngươi hiểu chưa?

Diệp Huyền gật đầu, chân thành nói:

- Ta biết, bởi vậy, ta nguyện ý giao chí bảo này cho các hạ, để cầu bảo toàn bản thân.

Nói xong, giữa chân mày hắn, một tòa tiểu tháp hư ảo đột nhiên ngưng hiện.

Nhìn thấy một màn này, nam tử trung niên lại không ngừng lui về phía sau, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi:

- Diệp Huyền, rốt cục ngươi muốn chơi trò hề gì!

Diệp Huyền một mặt vô tội:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Nam tử trung niên cũng không đi lấy Giới Ngục tháp kia, hắn cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, tay hắn đang run rẩy.

Vẻ mặt nam tử trung niên biến ảo một hồi, sau đó nói:

Nói xong, toà tiểu tháp hư ảo kia đột nhiên bay ra từ giữa chân mày của hắn, sau đó vững vàng rơi xuống trước mặt, mà Diệp Huyền lại lôi kéo Độc Cô Huyên lui về sau vài chục bước.

- Diệp Huyền, ngươi...

Âm mưu thật lớn!

- Ta cũng không chơi trò hề gì a, ta chỉ muốn giao bảo vật này cho ngươi a! Ngươi, ngươi không muốn sao?

Diệp Huyền làm sao có thể dễ dàng giao ra chí bảo bực này như thế?

Trực giác nói cho hắn biết, sự tình hết sức không bình thường, vô cùng không bình thường. Thế nhưng, cứ rời đi như vậy, hắn lại không cam tâm! Hơn nữa, nếu cứ rời đi như vậy, làm sao bàn giao với phía trên?

Vẻ mặt nam tử trung niên âm trầm đến đáng sợ:

- Được rồi!

Một bên, Đế Khuyển đột nhiên mở mắt ra nhìn thoáng qua nam tử trung niên, lắc đầu, tiếp theo, nó nhìn về phía Diệp Huyền, nhân loại này thật sự là quá nhiều mánh khóe, về sau cần phải phòng bị một chút.

- Ngươi đặt bảo vật kia ở trước mặt, ta tự mình đến lấy!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Có âm mưu!

Nam tử trung niên không chỉ không tiến lên, ngược lại càng lui về phía sau mấy bước.

- Không chơi trò hề gì, như ngươi nói, chí bảo như thế ở trên người ta, đối với ta mà nói, chính là một tai họa, bởi vậy, ta quyết định giao món chí bảo này ra ngoài, cứ như vậy, ta sẽ có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức, an tâm tu luyện, có thể nói là nhất cử nhiều tiện.

Một câu cuối cùng, gần như là đang gầm thét.

Lúc này, Diệp Huyền cười nói:

Nam tử trung niên trầm giọng nói:

Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, Diệp Huyền này có âm mưu thật lớn, nếu hắn thật sự đi lấy, tuyệt đối sẽ mất mạng. Bởi vậy, hắn lựa chọn rời đi.

- Ngươi không muốn sao?

Nam tử trung niên dừng lại, quay người nhìn về phía Diệp Huyền, vẻ mặt Diệp Huyền băng lãnh:

- Chậm đã!

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên nói:

- Diệp Huyền... Rốt cục ngươi đang chơi trò hề gì!

- Ta là thật tâm thật ý, ngươi chớ có lo lắng, mau lấy đi, tuyệt đối không có bất kỳ âm mưu gì.

Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu, sau đó hắn quay người rời đi.

Cuối cùng, hắn quyết định từ bỏ!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Trên không, nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyền, đời này của hắn chưa bao giờ xoắn xuýt như giờ phút này.

- Nhanh, ngươi mau lấy nó đi, ta thật sự không muốn nhìn thấy nó nữa!

Nói xong, hắn chỉ chỉ vào món tiểu tháp không xa trước mặt:

- Cầm, cầm cho ta, không cầm chính là không nể mặt ta.

Khuôn mặt nam tử trung niên co quắp một trận, gầm thét lên:

- Ta đã từ bỏ, ngươi còn muốn thế nào!

Biệt khuất!

Thời khắc này, nam tử trung niên vô cùng biệt khuất không thể nghi ngờ.

Muốn?

Hắn biết, khẳng định là có âm mưu, hơn nữa, Diệp Huyền trấn định như thế, nhất định là có chỗ ỷ lại.

Không muốn?

Không muốn, Diệp Huyền lại không bỏ qua, đây rốt cục là náo đến cỡ nào?

- Chính vì vậy, đây mới là chuyện đáng sợ nhất. Bọn hắn hoặc kiêng kỵ lẫn nhau, hoặc không dám động... Bất kể thế nào, đều phải cẩn thận nhìn xem!

Bóng mờ nói khẽ:

- Tông chủ, Thánh địa và Vị Ương tinh cung không hề có động tĩnh gì sao?

Nam tử trung niên trầm giọng nói:

- Việc này Nam Vũ tông chúng ta tạm thời chớ có nhúng tay vào. Nếu ta không đoán sai, sự tình Diệp Huyền đi đến Vị Ương thành hẳn là sẽ truyền ra rất nhanh, khi đó, sẽ có rất nhiều người tìm hắn gây sự, đến lúc đó, chúng ta sẽ biết được rốt cục hắn có bài tẩy gì!

Bóng mờ khẽ gật đầu:

Trên không, nam tử trung niên lập tức thở dài một hơi, hắn liếc mắt nhìn về phía chiếc Tinh Vân hạm của Diệp Huyền biến mất, sau đó quay người rời đi.

Chỉ chốc lát, nam tử trung niên đi vào bên trong một chỗ tinh không, hắn khẽ thi lễ với khoảng không trước mặt:

- Tông chủ.

Thanh âm vừa dứt, không gian trước mặt hắn đột nhiên run rẩy, ngay sau đó, một bóng mờ lặng yên xuất hiện.

Nam tử trung niên thuật lại chuyện lúc trước một lần, sau khi nói xong, hắn lẳng lặng đứng ở một bên.

Một lát sau, bóng mờ kia nói khẽ:

- Người này đi tới Bắc Vũ tông, nhưng lại từ Bắc Vũ tông bình yên đi ra, điều này có ý vị gì? Có nghĩa là chắc chắn hắn có chỗ dựa mạnh mẽ nào đó, làm cho Bắc Vũ tông căn bản không dám động đến hắn. Lần này để ngươi đến đây, chính là muốn để ngươi thăm dò một phen... Hiện tại xem ra, người này cũng không phải đơn giản như mặt ngoài vậy.

Nam tử trung niên trầm giọng nói:

- Mặc dù hắn sụt giảm cảnh giới, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, tuyệt đối là có chỗ ỷ lại, hơn nữa, đầu tiểu yêu thú bên cạnh hắn, mặc dù thoạt nhìn yêu thú này bình thản không có gì lạ, nhưng chính vì vậy, thuộc hạ mới phát giác được nó thật sự không đơn giản, tóm lại, cảm giác nó mang đến cho thuộc hạ là hết sức nguy hiểm.

Độc Cô Huyên khẽ gật đầu, rất nhanh, Tinh Vân hạm khởi động, chỉ chốc lát đã biến mất trong tinh không mịt mờ.

- Đi thôi!

Nói xong, hắn quay người trở lại bên cạnh Độc Cô Huyên:

- Ta không biết sau lưng ngươi là thế lực nào, trở về nói cho bọn hắn biết, nếu bọn hắn muốn đánh ta, Diệp Huyền ta tùy thời phụng bồi, đồng thời, chúng ta không chết không thôi.

Diệp Huyền nói khẽ:

Phía dưới, Diệp Huyền thu hồi Giới Ngục tháp kia, hắn đi đến trước mặt nam tử trung niên, vẻ mặt nam tử trung niên vô cùng đề phòng.

Thanh âm vừa dứt, bóng mờ lặng yên biến mất.

Nam tử trung niên cũng biến mất theo không thấy gì nữa.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận