Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1593: Không được coi thường người khác

Diệp Huyền liếc nhìn nàng, quả nhiên dù là yêu thú hay dị thú thì đều tôn trọng cường giả. Đương nhiên, nhân loại cũng vậy, chỉ có điều, dị thú và yêu thú thể hiện sự tôn trọng rõ ràng hơn thôi.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, liếc nhìn Tiểu Phạn và nói: “Nàng có thể đi cùng ta không?”

Huyền Ngoa đáp: “Nàng là Thiên Mạch giả, nàng đi thì mới thể hiện được sự tôn trọng với vị cường giả đó!”

Diệp Huyền vội nói: “Thế ta thì sao?”

Huyền Ngoa nhìn hắn: “Ngươi… nhân loại, ta không muốn nói dối, thế nên ngươi đừng hỏi ta câu này. Được không?”

Diệp Huyền đen mặt, gì vậy chứ!

Hắn không hỏi nữa, chỉ đưa Tiểu Phạn và con chó biến mất ở phía xa xa.

Lúc này, một nam tử xuất hiện bên cạnh Huyền Ngoa. Trên đầu nam tử đó có một cái sừng, ngoài ra thì trông hắn ta chẳng khác gì con người.

Nam tử trầm mặc.

Huyền Ngoa nói: “Người có thể khiến Thiên Mạch giả tin tưởng mình thì ngươi thấy hắn có phải người bình thường không?”

Nam tử nói: “Chúng ta thực sự có thể tin tưởng nhân loại kia sao?”

Nam tử hỏi: “Sao ngươi lại nói như vậy?”

Nam tử mỉm cười: “Trị thương. Có điều Địa Ngục Khuyển tới nhờ vả nàng ta rồi! Ngoài ra con đại bàng kia cũng tới chỗ nàng ta, chắc là cũng định nương tựa vào nàng ta đấy!”

Huyền Ngoa đáp: “Ta đã cho hắn cơ hội, còn hắn có thể làm được hay không thì phải xem bản thân hắn rồi.”

Nam tử nhìn về phía xa và nói: “Khó tin thật đấy, hắn có thể khiến Thiên Mạch giả tin tưởng mình như vậy!”

Nam tử gật đầu: “Cũng phải.”

Huyền Ngoa nói: “Xem ra mặc dù bị phong ấn nhiều năm như vậy nhưng nàng ta vẫn biết hiệu triệu lắm.”

Huyền Ngoa nói: “Hiện giờ Dị Thú kinh đang làm gì vậy?”

Huyền Ngoa nhìn mãi về phía xa, nói: “Đừng coi thường nhân loại.”

Nam tử mỉm cười: “Tiên tri đã biến mất, bên ngoài không ai là đối thủ của chúng ta hết.”

Huyền Ngoa quay đầu nhìn nam tử: “Ngươi còn cách nào tốt hơn không?”

Sắc mặt Huyền Ngoa bỗng trở nên lạnh lùng: “Ngu xuẩn!”

Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn về phía xa xa: “Ngươi nói xem, hắn có thể có được truyền thừa của người đó không?”

Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía nam tử: “Thế giới bên ngoài thế nào rồi?”

Huyền Ngoa nói: “Từ xưa tới nay có rất nhiều kẻ thất bại chỉ bởi những điều nhỏ nhặt như vậy đấy!”

Huyền Ngoa lại nói: “Mặc dù bên ngoài đã không phải thời đại của chúng ta nữa, thế nhưng thời đại nào mà chẳng có người xuất chúng? Ban nãy, người bên trong cơ thể thiếu niên kia và cả một nữ tử váy trắng nữa, nữ tử này có thể chống đỡ nhân quả cho thiếu niên kia, ngươi đi điều tra nữ tử đó đi.”



Huyền Ngoa nhìn chằm chằm nam tử, nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bất cứ lúc nào cũng không được coi thường người khác. Ngươi có thể không tôn trọng đối thủ của ngươi, nhưng ngươi bắt buộc phải cẩn thận khi đối mặt với tất cả các đối thủ.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nam tử tái mặt, hắn ta không dám cãi lại.

Diệp Huyền tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Tiểu tử, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”

Tầng thứ chín lại nói: “Hiện giờ nhiệm vụ quan trọng của ngươi là mau chóng gia tăng thực lực. Giờ cứ hở tí là ngươi đòi liều mạng với người khác, không sợ mất luôn cái mạng hay gì!”

Nam tử khẽ cúi đầu: “Ta hiểu rồi.”

Ở phía xa xa, Diệp Huyền đưa Tiểu Phạn và con chó chầm chậm bước vào núi.

Trên đường đi, hắn nói: “Tiền bối, ngươi thấy dị thú Huyền Ngoa kia thế nào?”

Tầng thứ chín đáp: “Tiểu tử, ngươi phải hiểu một điều rằng mọi âm mưu đều chỉ là phù du khi đứng trước thực lực. Không cần biết là dị thú hay là nhân loại đều tôn trọng cường giả hết. Thế nhưng hiện giờ, ngươi không có đủ thực lực, thế nên dù người ta có muốn lừa ngươi hoặc không tôn trọng ngươi thì ngươi cũng phải chịu, hiểu chưa?”

Nam tử do dự một lát rồi nói: “Người đó có thể chỉ nói bừa thôi.”

Huyền Ngoa liếc mắt nhìn về phía xa, nói: “Thì phải xem nàng ta mạnh đến mức độ nào. Nếu không kém chúng ta là bao thì cứ hợp tác vui vẻ, đừng nghĩ đến những chuyện có không được mà không có cũng chẳng sao. Còn nếu mạnh hơn nhiều so với chúng ta thì phải tạo quan hệ tốt với nàng ta, kết thiện duyên. Còn nếu nàng ta rất yếu…”

Nam tử trầm giọng nói: “Nếu như nữ tử đó thực sự rất mạnh thì sao?”

Nói đoạn, nàng nhìn nam tử kia bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đi điều tra một chút cũng đâu có chết.”

Tầng thứ chín đáp: “Ngươi viết một tờ di thư đi, cứ viết ngươi mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không liên quan gì đến ta hết, để nữ tử váy trắng không giết ta.”

Diệp Huyền đen mặt: “Tiền bối, tốt xấu gì ngươi cũng là một cường giả, sao ngươi lại sợ nữ tử váy trắng thế?”

Tầng thứ chín trầm mặc.

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì tầng thứ chín lên tiếng: “Ngươi có làm gì thì cũng chẳng sợ, bởi vì nàng ta sẽ không giết ngươi. Thế nhưng trừ ngươi ra thì ta cảm giác tất cả mọi thứ trên thế giới này đều chỉ là con muỗi trong mắt nàng ta, cái kiểu muỗi mà đập cái là chết ấy. Mà ta, cùng lắm cũng chỉ là một con muỗi to hơn một chút xíu mà thôi!”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử váy trắng!

Nhắc tới nữ nhân ấy, trong đầu Diệp Huyền lại hiện lên những cảnh tượng khi xưa.

Lần đầu tiên hắn gặp được nữ tử váy trắng là trên con thuyền ở Túy Tiên Lâu, khi ấy nàng đã chém bay cường giả mạnh nhất ở nơi đó.

Mà lúc ấy chỉ là phân thân của nàng xuất hiện.

Trong ấn tượng của Diệp Huyền, nữ tử váy trắng thực sự rất tốt.

Hắn biết, thế giới này không có ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với hắn. Thế nên hắn thực sự rất tò mò mối quan hệ giữa mình và nữ tử váy trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận