Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1687: Miểu sát

Diệp Huyền lắc đầu, chủ quán này vậy mà lại muốn chơi xấu, hơn nữa còn là chơi xấu Tiểu Đạo, đây không phải là đốt lồng đèn vào nhà xí sao?

Tiểu Đạo đột nhiên nhìn hắn: “Ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Diệp Huyền đường hoàng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi nên lấy đức thuyết phục người!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Lấy đức thuyết phục người?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Tiểu Đạo cười ha ha một tiếng: “Đúng, chúng ta nên lấy đức thuyết phục người!”

Nói xong nàng nhìn chủ quán: “Ta cảm thấy, chắc là ngươi nên nói lý một chút!”

Chủ quán mỉm cười sau đó nói: “Cô nương, ta đã nói ngươi có thể lấy bất cứ thứ gì trên quầy hàng này!”

Động thủ ở đây là không sáng suốt.

Rốt cuộc thực lực của nàng mạnh bao nhiêu?

Trong nháy mắt, chủ quán còn chưa kịp phản ứng đã bay ra ngoài, không chỉ như thế, cửa hàng nhỏ của hắn ta cũng hóa thành tro tàn.

Trong nháy mắt thấy Tiểu Đạo ra tay, vẻ mặt Diệp Huyền trở nên nặng nề.

Tiểu Đạo đột nhiên vung một cái tát.

Xa xa, nhục thân của chủ quán cũng đã bị cái tát của Tiểu Đạo đánh nát không còn gì.

Tiểu Đạo cười nói: “Vừa rồi ngươi không nói như vậy!”

Đó cũng là một bí ẩn.

Ầm!

Chủ quán nhìn Tiểu Đạo nói: “Ta hối hận rồi!”

Vì người ở đây khẳng định đều không phải người bình thường, hơn nữa chỗ này cũng là nơi có trật tự.

Chủ quán chỉ còn sót lại linh hồn nhìn Tiểu Đạo, vẻ mặt vô cùng nặng nề: “Cô nương, ta nhận thua, cô nương có thể tùy ý lấy một món trên người ta.”

Trong nháy mắt này, vô số người trên cầu nhao nhao nhìn qua bên này.

“Lấy một món?”

Dù sao hắn cũng chỉ biết là rất mạnh.

Giờ khắc này hắn ta biết mình chọc phải người không nên chọc vào.

Diệp Huyền: “...”

Nói xong, nàng lại tát thêm phát nữa.

Diệp Huyền bên cạnh lắc đầu, những người này cũng thật sự là, đắc tội với ai cũng được, lại muốn đắc tội với Tiểu Đạo!

Nghe vậy, sắc mặt chủ quán trở nên cực kỳ khó coi, mà lúc này, một hôi bào lão giả đột nhiên xuất hiện trước Tiểu Đạo cách đó không xa, nhìn nàng: “Các hạ, ngươi không nên ra tay ở đây!”

Nói xong, tay phải nàng vung lên, một cái túi nhỏ màu đen đột nhiên bay ra từ trên người chủ quán, sau đó vững vàng rơi vào trong tay nàng.

Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Không, hiện tại ta đổi ý rồi! Ta muốn tất cả bảo vật của ngươi.”

Diệp Huyền do dự nhìn xuống, sau đó nói: “Sợ là không đi được!”

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi thôi!”

Tiểu Đạo quan sát túi nhỏ trong tay một chút, cười nói: “Được rồi!”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Ta cứ ra tay đấy, ngươi đánh ta đi!”

Tiểu Đạo không để ý tới hôi bào lão giả, nàng nhìn chủ quán sắp biến mất, cười nói: “Thật ra ta đã sớm biết ngươi sẽ không có chơi có chịu.”

Chủ quán nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi có biết ta là ai không?”

Tiểu Đạo nhún vai: “Mặc kệ ngươi là ai!”

Mục tiêu của cái tát này là chủ quán, hắn ta hoàn toàn không có lực phản kháng, linh hồn lần thứ hai bị thương nặng, trở nên hư ảo sắp biến mất.

Gọi người tới!

Có điều, trong mắt hôi bào lão giả cũng không có chút vẻ sợ hãi gì, lòng bàn tay hắn ta mở ra, một lá bùa đột nhiên biến mất.

Hôi bào lão giả nhìn Tiểu Đạo, hắn ta không ra tay vì biết mình không phải là đối thủ của nàng!

Vừa dứt lời, mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện ở xung quanh. Ngay sau đó, có một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và Tiểu Đạo, nam tử trung niên mặc một bộ cẩm bào, tay cầm một chiếc quạt gấp.

Hắn ta đánh giá Tiểu Đạo một chút, sau đó cười nói: “Các hạ xưng hô như thế nào?”

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Các ngươi không biết nàng ta à?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Thế nào, chúng ta có nên biết nàng ta không?”

Diệp Huyền bật cười, không nói lời nào.

Nam tử trung niên quay đầu nhìn Tiểu Đạo nói: “Cô nương xưng hô như thế nào?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta không có chỗ dựa, ngươi muốn làm sao thì cứ nói thẳng đi!”

Nam tử trung niên nhìn nhỏ nói: “Chắc là cô nương biết quy tắc của nơi này.”

Tiểu Đạo gật đầu: “Biết.”

Nam tử trung niên híp mắt lại: “Nếu đã biết mà cô nương vẫn còn muốn động thủ giết người, xem ra cô nương có chỗ dựa!”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không muốn lãng phí thời gian cùng các ngươi!”

Nói xong, lòng bàn tay nàng mở ra, một miếng lệnh bài xuất hiện trong tay nàng, mà lúc này, xa xa đột nhiên xuất hiện một bóng đen, ngay sau đó, bóng đen mang theo một luồng sức mạnh khổng lồ đánh tới chỗ Tiểu Đạo.

Thấy cảnh này, Diệp Huyền vội vàng kéo Trương Văn Tú lui sang một bên.

Hắn nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, biết Tiểu Đạo thật sự tức giận.

Miểu sát!

Ầm!

Luồng sức mạnh cường đại tan thành mây khói, sau khi nó biến mất, một lão giả xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo. Lão giả nhìn nàng, đang muốn nói chuyện thì tay phải của Tiểu Đạo đã vung lên.

Ầm!

Lão giả còn chưa nói gì thì người đã thần hồn câu diệt.

Thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyền hơi giật, yên lặng không nói lời nào.

Mà vẻ mặt của nam tử trung niên phía không xa cũng cứng đờ, hắn ta đang muốn nói chuyện thì Tiểu Đạo đột nhiên nhìn qua, ngay sau đó, nàng bước về phía trước một bước.

Ầm!

Nam tử trung niên hóa thành tro bụi.

Diệp Huyền: “...”

Xa xa, Tiểu Đạo mặt không đổi sắc, nàng tiện tay vung lên.

Dĩ nhiên là hắn là không lo lắng cho Tiểu Đạo, người khác không biết nữ nhân này khủng bố như thế nào nhưng hắn biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận