Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1101: Không đánh không quen biết

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền lập tức sững sờ.

Thiên Tru kiếm bị hao tổn!

Nữ tử áo bào trắng thì sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sâu trong tầng mây đó có thể thấp thoáng thấy một thiên môn!

Thiên môn cực lớn, dài khoảng trăm trượng, có một thanh kiếm màu đen tuyền lơ lửng phía trên thiên môn, kiếm tài bốn tấc, toàn thân màu đen, trên kiếm khắc hai chữ: Tội Uyên!

Mà trước thiên môn đó, một lão giả đang nhìn xuống bên dưới, ánh mắt của hắn ta rơi lên người Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng nhìn lão giả, ánh mắt của lão giả thờ ơ giống như đang nhìn một con kiến!

Diệp Huyền thu lại tầm mắt, lòng bàn tay mở ra, Thiên Tru kiếm rơi vào tay hắn.

Trong nháy mắt, phía chân trời trực tiếp xuất hiện một khe nứt to lớn, trong khe nứt, một luồng sáng đen giống như điện quang bắn xuống dưới.

Ầm!

Ngay lúc này, lão giả trước thiên môn đó đột nhiên nhấn ngón tay về phía Diệp Huyền.

Giản Tự Tại ở bên cạnh Diệp Huyền chợt xuất hiện trước tia sáng đen đó, ngay sau đó nàng tung một quyền tới.

Thiên Tru kiếm đã bị đánh nứt!

Lúc này, đột nhiên Giản Tự Tại lao vụt lên trời, rất nhanh, nàng đã lọt thẳng vào tầng mây.

Nhìn Thiên Tru kiếm phủ đầy vết nứt, Diệp Huyền im lặng.

Giản Tự Tại lập tức trở về mặt đất, mà luồng sáng đó thì lại nổ tung.

Hắn hiểu rất rõ điều này có ý nghĩa gì!

Hắn biết lần này thật sự gặp phải đối thủ rồi!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đó đều thay đổi.

Ầm!

Vù!

Một bóng người rơi thẳng xuống từ trên tầng mây.

Trước thiên môn, lão giả kia lạnh lùng nhìn Giản Tự Tại, sau đó quay người biến mất dạng.

Im lặng trong phút chốc.

Sau khi dừng lại, hắn vội vàng nhìn về phía Giản Tự Tại ở cách đó không xa.

Mặt đất dưới chân mọi người trong sân trực tiếp sụp đổ, đám người trong sân thì bị đẩy lùi lại liên tục!

Giản Tự Tại ngẩng đầu nhìn về phía thiên môn, trong mắt nàng cũng hiện thêm vẻ nặng nề.

Nàng trực tiếp xuống trước mặt Diệp Huyền.

Không đơn giản!

Người này chính là Giản Tự Tại.

Diệp Huyền nói: “Hai vị, các ngươi cũng thấy rồi đấy! Người sau lưng ta đều có nguồn gốc với tổ tiên của các ngươi... người quang minh chính đại không nói lời mập mờ, nếu hai vị bằng lòng theo ta vậy ta sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa!”

Nói xong, hắn nhìn về phía lão giả lưng còng của Hiên Viên gia cách đó không xa, sắc mặt của người kia thay đổi, vô cùng đề phòng.

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó nói: “Chúng ta rút trước!”

Rầm!

Lúc này, sắc mặt của đám người Huyền Hoàng chủ trong sân cũng vô cùng tối tăm!

Bọn họ đều biết Thần Điện rất thần bí, thực lực cũng cực mạnh nhưng không ngờ thực lực của bọn họ lại mạnh đến mức độ này!

Lúc này, Giản Tự Tại nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa: “Không đơn giản!”

Diệp Huyền cũng lùi lại chừng mấy chục trượng!

Sắc mặt của Diệp Huyền lập tức trở nên nặng nề hẳn đi!

Bị thương rồi!

Khóe miệng nàng có một vệt đỏ.

Không nhắc lại chuyện cũ!

Sắc mặt của lão giả lưng còng và tộc trưởng Vu tộc đó trở nên hơi kỳ quái!

Vậy mà Diệp Huyền này lại muốn bọn họ quy thuận?

Dường như biết hai người đang nghĩ gì, Diệp Huyền lại nói: “Cũng không phải muốn các ngươi quy thuận ta, chúng ta chỉ hợp tác! Đương nhiên, nếu các ngươi không bằng lòng vậy cũng không sao, sau này chúng ta không ai nợ ai. Nhưng cá nhân ta cảm thấy, sợ là Thần Điện này sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.”

Lão giả lưng còng nhìn Diệp Huyền: “Tại sao?”

Diệp Huyền trầm giọng đáp: “Vì tổ tiên của các ngươi cùng một giuộc với ta!”

Lão giả lưng còng: “...”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hai người, sau đó nói: “Hai vị, bây giờ các ngươi còn sự lựa chọn sao?”

Lão giả lưng còng im lặng.

Diệp Huyền cười đáp: “Không đánh không quen thân, bây giờ chúng ta đều là người một nhà, đi, chúng ta rút trước.”

Tộc trưởng Vu tộc cũng ôm quyền: “Trước đó đã đắc tội nhiều, mong Diệp vương lượng thứ!”

Lão giả lưng còng im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp công tử, đã đắc tội nhiều, mong được lượng thứ!”

Hai người nhìn về phía nàng, Huyền Hoàng chủ lạnh lùng nói: “Trước đó tổ tiên của hai vị đã ra tay với Thần Điện rồi, hơn nữa, tổ tiên của hai vị là nhân vật tầm cỡ nào? Nếu bọn họ đã chọn giúp Diệp công tử vậy chắc chắn là có nguyên nhân, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Đúng lúc này, Huyền Hoàng chủ ở cách đó không xa lên tiếng: “Hai vị còn đang cân nhắc gì nữa?”

Hai người: “...”

Lăn lộn chung với Diệp Huyền sợ là sẽ không có kết quả tốt!

Mà không lăn lộn với hắn, phía bên tổ tiên nhà mình...

Hai người đều rất sầu lo!

Lúc này, Diệp Huyền lại bảo: “Hai vị, sau lưng ta vẫn còn người!”

Còn người!

Nghe vậy, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi!

Giờ này khắc này, bọn họ mới nhớ ra một vấn đề, đó chính là tuy Thần Điện rất mạnh nhưng Diệp Huyền yếu sao?

Sau lưng tên này cũng có người cơ mà!

Lúc này, Diệp Huyền chợt nói: “Thật ra, có khả năng ta cũng biết tổ tiên của Thần Điện... không lừa các ngươi...”

Nếu không từ chối Diệp Huyền, điều đó có nghĩa sẽ phải cùng Diệp Huyền chống lại Thần Điện, mà thực lực của Thần Điện...

Phải biết rằng, tổ tiên của bọn họ cùng một giuộc với Diệp Huyền...

Thần Điện sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?

Mà nếu từ chối Diệp Huyền, bọn họ sẽ phải đối mặt với một vấn đề, đó chính là Thần Điện!

Hai người đều không ngu, hiển nhiên biết mục đích của hắn là muốn kéo bọn họ xuống nước.

Tộc trưởng Vu tộc cũng không nói gì!

Hai người gật đầu, lúc này, Huyền Hoàng chủ chợt hỏi: “Bên Kiếm Vũ môn phải làm thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận