Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 555: Phế Tu Vi, Trục Xuất Tông Môn?

Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm nộ chỉ:

- Mục Xương, không cần nhiều lời, một câu, chiến hay không chiến!

- Cuồng vọng!

Lão giả bên cạnh Mục Xương cả giận:

- Một học viên lại khiêu chiến đạo sư, ngươi…

Một cỗ khí tức cường đại từ trong cơ thể Diệp Huyền bạo phát ra.

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức ngây người.

Kiếm tiên!

Lão giả mặc hắc bào trầm giọng:

Diệp Huyền hơi thi lễ với lão cùng Phong Cảnh:

Rốt cục, lão cũng biết, vì sao tam đại huynh đệ kia cùng Vũ Tĩnh lại từ bỏ giết Diệp Huyền.

Giờ khắc này, ngữ khí lão đã nhu hòa hơn nhiều.

Kiếm hoàng chưa tới hai mươi, có lẽ có chút đáng giá, nhưng cũng không có gì lạ. Nhưng Kiếm tiên chưa tới hai mươi, vậy thực sự không tầm thường!

- Theo ta được biết, ngươi giết cháu trai của Mục Xương trưởng lão.

Là Kiếm tiên!

- Hai vị tiền bối, Diệp Huyền ta cũng không phải người không biết trời cao đất rộng, chẳng qua Mục Xương này nhiều lần có ý đồ với ta, luôn muốn ta phải chết, ta cũng bất đắc dĩ nên mới phải ra hạ sách này.

Phải biết, giữa Kiếm hoàng và Kiếm tiên, hơn kém không chỉ một chút!

Mục Xương khó tin nhìn Diệp Huyền, hai tay xiết chặt, không ngừng run rẩy.

- Ngươi là Kiếm tiên?

- Nguyên nhân trong đó thế nào, tin rằng Mục Xương chưa nói với tiền bối. Ta ở đây nói lại một lần nữa. Ta giết một đầu Yêu thú, là cháu trai của Mục Xương trưởng lão muốn cướp đoạt, ta không cho, nên hắn muốn đánh chết ta, thế nên, ta đánh chết hắn…

Yêu nghiệt như vậy, một khi chết ở đây, nhất định sẽ khiến cao tầng chú ý, hơn nữa, Diệp Huyền cũng có thực lực mạnh mẽ, khó mà chém giết.

Diệp Huyền vừa nói xong, lão giả mặc hắc bào liền nhìn về phía Mục Xương:

Nghe vậy, lão giả mặc hắc bào liền nhìn qua Mục Xương, sau đó lại nhìn Diệp Huyền:

Diệp Huyền gật đầu:

Xùy!

Nói xong, lão lập tức vọt tới.

Mục Xương biến sắc, một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện trong tay, trường thương như giao long xuất hải, trực tiếp đâm tới lưỡi kiếm của Diệp Huyền.

Mục Xương gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Thuấn Không Nhất Kiếm!

- Ngươi có ý kiến gì không?

Thanh kiếm kia lập tức bị nắm ép lại, nhưng lúc này, Diệp Huyền cũng đã xuất hiện, cùng lúc đó Đại Địa chi kiếm mang theo kim sắc kiếm quang tàn nhẫn chém xuống.

Oanh!

Mục Xương biến sắc, phản ứng cực nhanh, tay phải buông trường thương, hai tay hợp về phía trước.

- Không phải tới khiêu chiến ta sao? Tới đi!

Oanh!

Thương Kiếm va chạm, hai người liên tục lui lại.

Thế nhưng Mục Xương vừa dừng lại, một thanh kiếm bất ngờ đã xuất hiện điểm tới mi tâm lão!

Đối diện, Diệp Huyền đột nhiên điểm nhẹ chân phải, Đại Địa chi kiếm trong tay chém tới.

Trong ánh mắt đám người, Mục Xương trực tiếp bị chém lui mấy trượng. Mà lão vừa dừng lại, Diệp Huyền đã vọt tới, cùng lúc lại chém một kiếm.

Oanh!

Một đạo kim sắc kiếm khí chém ra.

Mục Xương thầm kinh hãi, không dám đón đỡ kiếm này, lập tức lui sau trăm trượng, nhưng trong lúc lui lại, mấy thanh phi kiếm đã tới trước, một thanh lại nhanh hơn một thanh!

Phanh phanh phanh phanh…

Trong ánh mắt ngưng trọng của đám người, Mục Xương liên tục lui lại…

Áp chế!

Mục Xương, bị Diệp Huyền áp chế tới không có cả sức hoàn thủ.

Nhìn thấy cảnh này, đám người đều trở nên ngưng trọng.

Chiến lực của Diệp Huyền, thực sự nằm ngoài dự đoán của bọn hắn.

Oanh!

Đúng lúc này, một tiếng bạo tạc vang lên, chỉ thấy Mục Xương kia bay ra ngoài, sau đó ầm ầm nện lên vách núi.

Diệp Huyền thu kiếm, hơi thi lễ với hai người:

- Ngươi cho rằng thiên phú hơn người, có thể muốn làm gì thì làm sao?

Phong Cảnh gắt gao nhìn Diệp Huyền:

Nhìn thấy Diệp Huyền đánh nát linh hồn Mục Xương, Phong Cảnh cùng lão giả mặc hắc bào lập tức phẫn nộ!

Thế nhưng, có Nhất Kiếm Định Hồn này, một kiếm chém xuống, hình thần câu diệt!

Mà hiện tại, hắn cũng nhận ra điểm khủng bố trong kiếm chiêu, bởi sau khi đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, linh hồn của tu sĩ sẽ trở nên rất mạnh, đặc biệt là đạt tới Phá Không cảnh, rất khó để giết chết. Bởi dù hủy thân thể đối phương, nhưng đối phương còn có linh hồn.

Thực sự dám giết?

Học viên giết đạo sư?

Hai người Phong Cảnh cũng ngây người, bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại thực sự dám giết, hơn nữa còn là giết ngay trước mặt bọn họ.

Dù Mục Xương bị kiếm xuyên mi tâm, nhưng còn chưa tắt thở, lão gắt gao nhìn Diệp Huyền, đến chết cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền lại thực sự dám giết lão.

Lão là đạo sư của Đạo Nhất học viện a!

Mục Xương nhìn Phong Cảnh cách không xa, ánh mắt cầu khẩn, dù lão bị Diệp Huyền dùng kiếm xuyên mi tâm, nhưng có thể cứu được linh hồn, mà đúng lúc này, Diệp Huyền lại cầm rút kiếm chém tới.

Thân thể Mục Xương trực tiếp nứt ra, một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp chém nát linh hồn!

Nhất Kiếm Định Hồn!

Hắn chưa từng quên sẽ phải sử dụng chiêu này!

Giết?

Nhìn thấy cảnh này, đám người cùng sửng sốt!

Lão còn chưa nói xong, Diệp Huyền đã cầm kiếm đâm tới, kiếm xuyên mi tâm, máu tươi tung tóe.

- Ở…

Nhìn thấy cảnh này, Phong Cảnh cùng lão giả mặc hắc bào liền biến sắc, Phong Cảnh vội nói:

Mà Mục Xương vừa dừng lại, Diệp Huyền đã lập tức xuất hiện.

- Trước đó ta đã nói, trận này, là phân sinh tử!

Phong Cảnh nhìn Diệp Huyền hồi lâu, nói:

- Ngươi đâu, dẫn hắn tới tù thất!

Thanh âm vừa dứt, ba tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, Diệp Huyền nhíu mày, đúng lúc này Hách Liên Tiên truyền âm tới:

- Chớ có phản kháng, nếu phản kháng, dù ngươi có thiên phú tốt, Đạo Nhất học viện cũng không lưu ngươi. Theo bọn hắn đi, với thiên phú của ngươi, nhiều nhất chỉ bị phạt một chút.

Nghe vậy, Diệp Huyền hơi do dự một chút, sau đó từ bỏ phản kháng, phải nói là tạm từ bỏ phản kháng, bởi hiện tại, còn chưa tới mức làm cương chuyện này!

Cứ như vậy, Diệp Huyền bị ba người dẫn tới một gian phòng tối, trong này, không có bất cứ ánh sáng.

Chờ!

Điều hắn có thể làm là chờ!

Như nghĩ tới điều gì, hắn đội nhiên thúc động Hỗn Độn chi khí trong cơ thể, rất nhanh, Hỗn Độn chi khí liền vận chuyển theo kinh mạch.

Cảm giác này, tựa như toàn thân được xoa bóp!

Còn tác dụng thế nào, hắn cũng không biết, dù sao, dễ chịu là được!



Trong một trúc gian, Phong Cảnh cùng lão giả mặc hắc bào ngồi đối diện nhau, bên cạnh, còn có một lão giả mặc vân bào.

Người này, cũng là Phó Viện trưởng Đạo Nhất học viện Vương Thiên Nhai.

Sau một hồi lâu, lão giả mặc hắc bào trầm giọng:

- Dù người này có thiên phú tốt, nhưng lại công khai chém một vị đạo sư, hành vi này, nếu không phạt, ngày sau tất dẫn tới đại loạn!

Vương Thiên Nhai khẽ gật:

- Mạc Liêm huynh nói phải, vậy ngươi thấy nên phạt thế nào?

Mạc Liêm lãnh đạm nói:

- Phế tu vi, trục xuất Đạo Nhất học viện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận