Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3137: Không có tư cách

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Bây giờ đám người Tiêu tộc chắc chắn đều đang đợi xem trò cười của Diệp tộc ta, thậm chí có gia tộc còn đang muốn ngấm ngầm ủng hộ hắn, mưu đồ khiến Diệp tộc ta ghê tởm...

Ngươi nói xem, nếu đột nhiên hắn biến thành một thanh kiếm sắc bén của Diệp tộc ta, một thanh kiếm chuyên đâm bọn họ sẽ có cảm giác gì đây?"

Sửu thúc trầm giọng nói: "Tộc trưởng, hắn không dễ khống chế đâu, hơn nữa, nếu để hắn trưởng thành..."

Nói đến đây, hắn ta không nói thêm gì nữa.

Diệp Thần của năm ấy trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát của tộc trưởng, từ đó mới xuất hiện một vài chuyện về sau.

Diệp Lăng Thiên chầm chậm nhắm hai mắt lại: "Bây giờ hắn không làm nên trò trống gì được đâu."

Sửu thúc gật nhẹ đầu, không nói tiếp nữa.

Bây giờ ở Diệp tộc, cho dù là Diệp Thiên hay là Diệp Thiền cũng sẽ không đứng về phía Diệp Huyền nữa.

Diệp Lăng Thiên lai nói: "Đi điều tra về hai người phía sau hắn!"

Nói rồi, nàng ta quay người đi vào trong điện. ...

Lúc này, đột nhiên Diệp Lăng Thiên nói: "Lui xuống đi!"

Diệp Lăng Thiên khẽ cười: "Không giết ngươi không phải vì sợ người đứng sau ngươi, mà là chỉ muốn chơi với ngươi một chút mà thôi."

Theo quan điểm của Diệp Huyền thì Diệp Huyền của hiện tại rất bình thường!

Diệp Huyền cười nói: "Đi thôi!"

Diệp Thần của ngày xưa có thể dẫn Diệp tộc đạt đến một trình độ cao hơn, thậm chí là hoàn toàn thay đổi Diệp tộc cho nên hắn mới có nhiều người ủng hộ đến thế!

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi đại điện, hắn đi đến trước mặt Đạo Nhất, cười bảo: "Không sao!"

Hơn nữa, mấy người thề chết trung thành với hắn vào năm đó hầu hư đều đã bị xóa sổ cả rồi, bây giờ Diệp Huyền muốn lật đổ Diệp Huyền tộc là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Còn bây giờ thì sao?

Một giọng nói chợt vang lên trong bóng tối: "Rõ!"

Mà đúng lúc này, đột nhiên có một lão giả xuất hiện trước mặt hắn.

Sửu thúc hơi hành lễ rồi lặng lẽ lui xuống.

Lão giả lạnh lùng nhìn hắn: "Chưa có mệnh lệnh của gia chủ, bất cứ ai cũng không được giải thoát cho bọn họ!"

Đạo Nhất đặt Kiếm Chủ Lệnh vào trong tay hắn: "Vậy thì tốt!"

Nói rồi, hắn dẫn ba người Đạo Nhất đi thẳng đến trước cổng thành và nhìn mười chín người bị treo ở trên đó kia, ngay sau đó, hắn trực tiếp rút kiếm ra nhảy lên!

Ầm ầm!

Trông thấy hắn ra tay, trong mắt lão giả kia lóe lên lệ khí, hắn ta lập tức tung một quyền!

Lão giả lập tức dừng lại.

Bạt Kiếm Thuật!

Chúc Ngôn lại lắc đầu: "Một hồn một phách của chúng ta đang ở trong tay nữ nhân kia!"

Diệp Huyền không phí lời mà trực tiếp lao tới, sau đó rút mạnh kiếm ra chém.

Diệp Huyền nhìn về phía nàng ta: "Điều kiện gì?"

Lúc này, đột nhiên Diệp Lăng Thiên xuất hiện trước cổng thành và nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: "Ta không ngờ ngươi lại thiếu kiên nhẫn như vậy đấy! Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ đẩy tiết tấu lên nhanh hơn! Muốn cửu bọn chúng cũng không phải không được, nhưng có điều kiện đây!"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày lại.

Một khắc này, hắn trực tiếp sử dụng Thú Thần Quyết và huyết mạch chi lực!

Diệp Huyền đứng đằng xa nhìn nam tử dẫn đầu trước mặt: "Tên là gì?"

Nam tử đáp: 'Chúc Ngôn!"

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, vô số sợi tử khí bay lên từ trong tay hắn, sau khi hấp thụ những tử khí này là vết thương trong cơ thể Chúc Ngôn có thể bắt đầu nhanh chóng hồi phục.

Dưới một quyền này, một Thời Gian Trường Hà trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn ta.

Sắc mặt lão giả trở nên dữ tợn, định ra tay thêm lần nữa nhưng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu hắn ta.

Trong nháy mắt lão giả lùi lại, Diệp Huyền đã cứu được mười tám người kia!

Dưới một nhát kiếm kia của Diệp Huyền, Thời Gian Trường Hà đó rung chuyển một đợt, mà lão giả đứng đằng sau cũng liên tiếp lùi lại tận mấy trăm trượng!

Diệp Lăng Thiên cười đáp: "Tại Vĩnh Sinh sơn mạch có sáu vĩnh sinh khoáng tinh nhưng hiện giờ Diệp tộc ta không có một quặng nào cả, ta muốn ngươi đi kiếm một quặng cho Diệp gia ta, hơn nữa, ta không cần của tộc khác, chỉ cần của Hách Lạp tộc!"

Hách Lạp tộc!

Diệp Huyền cười bảo: "Tính toán này của ngươi không phải hay bình thường thôi đâu!"

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Ngươi có thể từ chối."

Nói rồi, nàng ta vung nhẹ tay một cái.

Đám người Chúc Ngôn lại bị treo lên.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Huyền, cười bảo: "Ta không vội, có thể từ từ đợi! Ngươi nghĩ rõ ràng rồi hãy tới tìm ta!"

Nói rồi, nàng ta quay người rời đi.

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền lên tiếng: "Khỏi cần nghĩ, bây giờ ta đi luôn.

Diệp Lăng Thiên dừng bước chân, quay người lại nhìn về phía hắn: "Quên mất câu này, đó là Diệp tộc ta sẽ không cung cấp bất cứ sự hỗ trợ nào cho ngươi cả, ngươi phải dựa vào chính bản thân mình giành lấy!"

Diệp Huyền cười đáp: "Được thôi! Có điều, ta cũng có một điều kiện, đó chính là phải thả cho bọn họ xuống trước, giữ thể diện cho bọn họ, chút yêu cầu nhỏ này cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Nếu ta nói quá đáng thì sao?"

Diệp Huyền lắc đầu: "Nếu ngay cả một chút chuyện nhỏ nhặt này mà ngươi cũng cảm thấy quá đáng, vậy ta cảm thấy chúng ta không cần thiết phải nói chuyện thêm nữa!"

Diệp Lăng Thiên lại cười nói: "Thật ra, có quá đáng hay không còn phụ thuộc vào thực lực của ngươi, mà bây giờ thực lực của ngươi lại khiến ta cảm thấy yêu cầu này rất quá đáng, bởi vì ta cho rằng ngươi không có tư cách đàm phán điều gì với ta hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận