Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1700: Ngươi xác định muốn biết

Diệp Huyền hỏi: “Đây là?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ác Linh Thạch, là một viên đá có hai thuộc tính hoàn toàn khác nhau, đối với ngươi không có ích lợi gì, nhưng đối với ta lại có chút hữu dụng. Đừng hỏi tại sao ta không tự đi. Nếu ta đến nơi đó sẽ có một số phiền phức.”

Diệp Huyền hỏi: “Phiền phức gì vậy?”

Tiểu Đạo đút một cái Diệp Huyền: “Ngươi có độc sao?”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo thấp giọng thở dài: “Chỗ đó không đơn giản, nếu ta đi nhất định sẽ hơi phiền toái, có một số việc ta thật sự không muốn quản. Hiểu chưa?”

Diệp Huyền hỏi: “Chuyện gì không muốn quản?”

Tiểu Đạo đột nhiên vỗ mạnh lên bàn.

Diệp Huyền gật đầu, hắn do dự một chút sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, lần này đi nguy hiểm vạn phần, ta, ta hơi lo lắng!”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Là mượn! Đó là mượn!”

Diệp Huyền cười cười: “Ta không hỏi nữa!”

Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Ngươi muốn Vận Mệnh Chi Châm sao?”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Đừng, đừng tức giận, ta không hỏi nữa!”

Tiểu Đạo nhếch miệng cười: “Ta tin tưởng, ta đặc biệt tin tưởng nhân phẩm của ngươi, cho nên ta không cho mượn!”

Ầm ầm!

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi sẽ trả chứ?”

Tiểu Đạo trừng mắt nhìn Diệp Huyền, hơi xù lông nhím!

Bàn biến thành tro bụi!

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền, hắn nở nụ cười: “Tiểu Đạo cô nương, ngày đó ta thấy ngươi dùng châm, đúng, chính là Vận Mệnh Chi Châm, có thể cho ta mượn dùng dùng một chút hay không? Chờ sau khi ta đi ra, ta lập tức trả lại cho ngươi, thế nào? Ta thề đấy! Ta có thể thề độc!”

Lúc này Tiểu Đạo lắc đầu: “Vận Mệnh Chi Châm không phải là thứ bây giờ ngươi có thể kích hoạt, bảo vật trên người ngươi cũng không ít! Đến chiến trường cổ cũng không phải đặc biệt nguy hiểm. Tất nhiên ta sẽ không để ngươi chạy một chuyến vô ích.”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Chỗ đó bây giờ đã mở ra, khẳng định có rất nhiều người đi vào, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Nói xong lòng bàn tay nàng mở ra, một cái lồng nhỏ màu xanh biếc xuất hiện trong tay nàng.

Diệp Huyền đường hoàng nói: “Ngươi còn không tin nhân phẩm của ta sao?”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo chớp mắt sau đó nói: “Không có ở đây!”

Tiểu Đạo gật đầu.

Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Ngươi xác định không đi sao?”

Tiểu Đạo cười nói: “Hình chiếu của Thiên Địa Tráo, sau khi ngươi cầm đi, ngày sau nếu gặp phải nguy hiểm, có thể kích hoạt nó sau đó nhận được một tầng bảo hộ. Lồng bảo hộ này có thể khiến ngươi trong nửa khắc đồng hồ không bị công kích gì. Đơn giản mà nói, trong nửa khắc đồng hồ ngươi là người vô địch! Đương nhiên trừ phi là cường giả cấp bậc nữ tử váy trắng ra tay với ngươi.”

Ngay lúc này, trước cửa đột nhiên xuất hiện một lão giả.

Diệp Huyền mắt sáng lên: “Tiểu Đạo tiền bối, đây là vật gì?”

Tiểu Đạo vung tay phải lên.

Lão giả nhìn Tiểu Đạo nói: “Các hạ, Diệp Huyền đó là ai?”

Lão giả mặc một bộ đồ màu đen rộng lớn, đầu tóc bạc phơ, hai mắt như đao, sắc bén vô cùng.

Diệp Huyền nhíu mày: “Chỉ là hình chiếu thôi?”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Đi!”

Nói xong hắn thu hồi Thiên Địa Tráo rồi xoay người rời đi.

Tiểu Đạo lắc đầu cười, xoay người đi vào trong quầy.

Diệp Huyền hỏi: “Bản thể ở chỗ ngươi à?”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: “Chỗ đó thật sự rất nguy hiểm!”

Tiểu Đạo búng tay, một tia sáng trắng chui vào giữa lông mày Diệp Huyền: “Đây là địa chỉ, dựa theo chỗ này mà đi!”

Diệp Huyền; “...”

Ầm!

Lão giả híp mắt lại, giơ ngang tay phải.

Ầm!

Tay phải lão giả nổ tung, cùng lúc đó cả người hắn ta đã lui ra ngoài!

Lão giả nhìn thoáng qua Tiểu Đạo phía sau quầy: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

Tiểu Đạo sau quầy ngẩng đầu nhìn lão giả, cười nói: “Ngươi đoán xem!”

Lão giả trầm giọng nói: “Các hạ hẳn là biết Hộ Đạo giả chúng ta!”

Tiểu Đạo gật đầu: “Biết! Hơn nữa ta biết rất rõ!”

Lão giả híp mắt lại: “Rất rõ sao?”

Tiểu Đạo cười nói: “Đạo chủ đầu tiền của Hộ Đạo giả tên là Lâm Lang, có đúng không?”

Nghe vậy, đồng tử lão giả chợt co lại: “Ngươi...”

Tiểu Đạo lắc đầu thở dài: “Lúc trước khi ta biết hắn ta, hắn ta vẫn là một thằng nhóc mặc tã! Đương nhiên cũng không thể không nói, hắn ta đúng là một nhân tài, về sau đã đạt tới trình độ này. Nếu như không phải trong lòng hắn ta có chấp niệm, còn không nhìn thoáng, không buông xuống được. Bằng không hắn ta hẳn là có thể tiến thêm một bước!”

Lão giả trầm giọng nói: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi xác định muốn biết?”

Lão giả gật đầu: “Lão phu rất tò mò!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Lúc có ta còn chưa có Ngũ Duy vũ trụ này!”

Nghe vậy, đồng tử lão giả chợt co lại, ngay sau đó, đầu của hắn ta vô thanh vô tức bay ra ngoài!

Trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo, Tiểu Đạo tiếp tục lật xem sổ sách nhỏ trong tay. Trên sổ sách ghi chép những người nợ nàng nhân tình.

Từ trước đến bây giờ nàng đã cất rất nhiều sổ sách.

Lúc này một nam tử trung niên xuất hiện ngoài cửa.

Người tới chính là Diêm Đế của Diêm Điện.

Diêm Đế nhìn thoáng qua thi thể trước mặt, hắn ta do dự một chút sau đó cung kính hành lễ với Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo tiền bối, người này là?”

Tiểu Đạo cười nói: “Hộ Đạo giả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận