Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3659. Trên Mệnh Tri!



Chương 3659. Trên Mệnh Tri!




Nghe Diệp Huyền nói vậy, Tuyết Linh Lung hoàn toàn sụp đổ!
Cái tên này thực sự là một tên có hiếu!
Đúng lúc ấy, không gian xung quanh bỗng nhiên rung chuyển!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt mọi người bèn thay đổi!
Trận đại chiến giữa Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương đã ảnh hưởng đến cả thời không hiện thực rồi ư?
Đúng lúc ấy, thời không bỗng cuộn trào như một tờ giấy đang cháy rực, cháy từng chút từng chút một!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều tái nhợt!
Nếu như Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương mà xuất hiện trong thời không này thì trận đại chiến của hai người họ có thể hủy diệt cả Táng Vực!
Bởi lẽ sức mạnh của hai người này thực sự quá kinh khủng!
Táng Vực hoàn toàn không chịu được sức mạnh của cả hai!
Lúc này, Phàm Giản trên bầu trời đột nhiên nói: “Bảo vệ thời không này!”
Dứt lời, nàng ta bèn xòe tay ra, vô số đường kiếm quang bay ra từ lòng bàn tay nàng. Những đường kiếm quang này lan tràn khắp thời không xung quanh, sau đó cố định những thời không ấy!
Mấy người Võ Linh Mục cũng lập tức ra tay, thi nhau cố định thời không!
Rất rõ ràng, bọn họ không hề muốn Táng Vực bị hủy diệt!
Mấy người Phàm Giản chung tay bảo vệ nên thời không bắt đầu khôi phục như thường. Thế nhưng không lâu sau, thời không xung quanh lại bắt đầu rung chuyển, đồng thời nứt vỡ!
Phàm Giản nhíu mày, có vẻ như nàng ta nhớ ra điều gì đó nên nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa: “Nếu như thời không ở đây mà vỡ tung, với sức mạnh của hai người bọn họ, một khi bọn họ ảnh hưởng đến nơi này thì chúng ta chắc chắn sẽ không sao, nhưng ngươi thì chưa chắc đâu!”
Diệp Huyền: “…”
Phàm Giản lại nói: “Táng Vực mà tan nát thì cũng không có ảnh hưởng xấu đến ngươi đâu, đúng chứ?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Phàm Giản cô nương, ta mới Mệnh Thể cảnh thôi đấy!”
Mấy người Phàm Giản cạn lời!
Lúc này, ngươi còn biết ngươi mới Mệnh Thể cảnh hả?
Phàm Giản trầm giọng nói: “Kiếm của ngươi!”
Thanh Huyền Kiếm!
Diệp Huyền liếc nhìn Thanh Huyền Kiếm, hắn không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay lên trời. Ngay sau đó, thời không xung quanh rung chuyển, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, những thời không đang nứt vỡ kia dần khôi phục từng chút một!
Trông thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt mất người Võ Linh Mục thoáng hiện vẻ kinh ngạc!
Phàm Giản đột nhiên nói: “Có thể cho ta mượn xem một chút không?”
Diệp Huyền nhìn Phàm Giản, Phàm Giản nói: “Chỉ xem thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt Phàm Giản.
Phàm Giản giơ tay nắm chặt lấy Thanh Huyền Kiếm, nàng ta cứ cầm thanh kiếm trong tay như vậy, hồi lâu sau nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không sợ ta mượn xong không trả à?”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Phàm Giản cô nương, ngươi sẽ không làm vậy đâu!”
Phàm Giản cười hỏi: “Tại sao?”
Diệp Huyền nhìn nàng ta: “Bởi vì ngươi là một kiếm tu! Kiếm tu như chúng ta có ngạo khí của kiếm tu, những hành vi như thế dù ngươi có chết cũng sẽ không làm đâu!”
Phàm Giản nhìn Diệp Huyền mà không lên tiếng.
Diệp Huyền lại nói: “Phàm Giản cô nương, ta có thể thỉnh giáo ngươi hai vấn đề không?”
Phàm Giản trầm mặc một hồi rồi xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm quay trở lại chỗ Diệp Huyền: “Hỏi đi!”
Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, đoạn bảo: “Kiếm đạo cũng chia cảnh giới phải không?”
Phàm Giản nhìn hắn: “Ngươi không biết sao?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Phàm Giản chỉ vào Thanh Huyền Kiếm: “Thanh kiếm này kì diệu vô cùng, người tạo ra nó có trình độ kiếm đạo hơn cả ta, sao ngươi không hỏi nàng ta?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thì ta muốn hỏi ngươi đấy!”
Hắn cũng muốn hỏi Thanh Nhi, thế nhưng hắn sợ bị đả kích!
Nhỡ đâu Thanh Nhi lại bảo không thảo luận những điều thấp kém thì hắn đau đầu lắm!
Phàm Giản trầm mặc một hồi rồi nói: “Thực ra không hề có cái gọi là cảnh giới! Kiếm đạo thiên biến vạn hóa, kiếm đạo của mỗi một kiếm tu lại khác nhau! Nếu như muốn xét về cảnh giới thì chẳng khác gì hạn chế kiếm tu. Theo ta, kiếm tu không có cảnh giới mới là kiếm tu thật sự, bởi lẽ họ không đi con đường của người khác, không bị hạn chế trong cái khung của người khác, kiếm đạo chi tâm của họ là tự do chứ không bị trói buộc, hiểu chưa?”
Diệp Huyền trầm mặc, hắn thấy kinh ngạc!
Kiếm tu không có cảnh giới mới là kiếm tu thực sự!
Cảnh giới?
Hắn từng nghe Thanh Nhi nói, cảnh giới thực ra là một kiểu trói buộc của người này với những người khác!
Tại sao phải đi con đường của người khác?
Đương nhiên, thế gian này chính là như vậy, đi con đường của người khác thì chắc chắn sẽ đơn giản hơn một chút, bởi lẽ như vậy sẽ bớt đi được đường vòng!
Thế nhưng có vài người không bao giờ đi đường của người khác mà tự mình mày mò, tự tạo ra con đường cho mình.
Lúc này, Phàm Giản tiếp tục nói: “Kiếm đạo của ngươi thực ra không có vấn đề gì cả, ở tuổi này của ngươi đã thuộc hàng hiếm có khó tìm rồi! Chỉ là bởi vì hiện giờ người ngươi phải đối mặt là chúng ta, thế nên ngươi mới thấy mình rất yếu! Nhưng ngươi chưa từng nghĩ đến việc chúng ta đã sống ít nhất ngàn vạn năm rồi! Còn ngươi thì sao? Ngươi cũng chỉ mới được trăm năm, tại sao phải so sánh với chúng ta? Ngươi phải làm rõ vào, bằng không ngươi sẽ sống rất mệt đấy!”
Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Đa tạ!”
Thực ra hắn phát hiện mình hơi bị dính ma chướng!
Trước đó hắn nói với Tuyết Linh Lung rằng đừng có so sánh với người khác, thế nhưng hắn vẫn không làm được điều này!
Hắn muốn trở nên mạnh hơn!
Như lúc này vậy, khi đối mặt với mấy người Phàm Giản, Diệp Huyền hắn rất yếu, hắn không thích cảm giác này! Thế nhưng cũng như lời Phàm Giản nói, dựa vào đâu mà hắn so sánh được với các nàng?
Hắn cũng chỉ mới tu luyện trăm năm, còn người ta đã tu luyện được ít nhất ngàn vạn năm, hắn dựa vào đâu mà so sánh với người ta?
Con người vẫn phải tự lượng sức mình!
Hết chương 3659.



Bạn cần đăng nhập để bình luận