Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 786: Huyết Mạch Chi Lực!

Sắc mặt Diệp Huyền càng khó coi, bởi vì hắn phát hiện, những thi thể này càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức hắn đã giết mềm tay!

Đây là khảo nghiệm gì?

Diệp Huyền không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn hiện tại cần làm chính là giết, điên cuồng giết!

Cứ như vậy, một canh giờ qua đi, Diệp Huyền phát hiện mình đã mệt mỏi!

Nhưng mà, hắn vừa thư giãn, những thi thể này đã bổ nhào lên người hắn!

Ngay sau đó, giọng nói của Tiểu Hồn vang lên:

- Tiểu chủ, đây là khảo nghiệm của ngươi!

Diệp Huyền xuất kiếm chém tới, thi thể trước mặt bị kiếm quang chém nát, cùng lúc đó, hai thanh phi kiếm không ngừng chém chung quanh người hắn!

- Chưa từng nghe qua!

Diệp Huyền xông thẳng về phía trước, những nơi đi qua, vô số thi thể đồng loạt nát bấy, tiếp theo, hắn vừa vung kiếm vừa nói:

- Tu La thí luyện?

- Đây là thí luyện khó khăn nhất của Thần tộc, tại Thần tộc, chỉ có hoàng tộc mới có tư cách đi thí luyện này. Nếu tiểu chủ thành công thông qua thí luyện, không chỉ thu hoạch được Thần Vương vương tọa và Thần Vương kiếm, còn thu hoạch được lực lượng Tu La!

Tiểu Hồn nói:

- Lực lượng Tu La, đó là một loại sức mạnh rất mạnh, còn mạnh hơn lực lượng Ma Kha gấp mấy lần.

Diệp Huyền lau mặt một cái, sau đó nói:

- Lực lượng Tu La là gì?

- Nếu như ta không có đoán sai, đây là thí luyện nổi danh của Thần tộc, Tu La thí luyện!

- Khảo nghiệm ta cái gì?

Tiểu Hồn giải thích:

- Làm thế nào mới có thể thông qua thí luyện này?

Diệp Huyền nhíu mày, nói:

Tiểu Hồn trầm giọng nói:

Tiểu Hồn nói:

Một lát sau, Diệp Huyền hỏi,

Diệp Huyền nhìn về nơi xa, ở trước mặt hắn, vẫn là thi thể nhiều như cát trong sa mạc, vô cùng vô tận!

- Ta chỉ biết rằng, tại Thần tộc có một câu nói như thế này, không trải qua Tu La địa ngục, làm sao thu được lực lượng Tu La?

Đột nhiên suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Diệp Huyền, ngay sau đó, Diệp Huyền giẫm nhẹ xuống đất, thân thể lao lên trời, cùng lúc đó, dưới chân hắn xuất hiện một thanh phi kiếm, thân thể hắn hóa thành kiếm quang biến mất ở nơi xa.

Diệp Huyền: . . .

Dưới mặt đất, chí ít có mấy trăm vạn thi thể, nếu như dựa vào chém giết, có lẽ hắn giết một năm cũng không giết hết.

- Không biết!

Thần Vương kiếm!

Diệp Huyền ngừng lại, hắn đáp xuống trước pho tượng, pho tượng có bộ dáng một nam tử trung niên, hắn mặc trường bào màu vàng rộng rãi, bên hông đeo một thanh kiếm!

Trong chốc lát, Diệp Huyền nhìn thấy một pho tượng thật to, chung quanh pho tượng kia, những thi thể này đều đứng xa xa, không dám tới gần!

Tiểu Hồn lại nói:

Phía dưới, vô số thi thể dồn dập ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền. . .

Trên không, Diệp Huyền cất tiếng cười to.

Cứ như vậy, Diệp Huyền ngự kiếm bay trên không, khi hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, nội tâm vẫn sợ hãi.

Tu La địa ngục?

Vì sao phải giết hết?

Đây là suy nghĩ của Diệp Huyền!

Giết không hết!

Đúng lúc này, pho tượng kia đột nhiên mở mắt ra, Diệp Huyền nheo mắt, gia hỏa này còn sống?

Pho tượng nhìn xuống Diệp Huyền, ánh mắt hờ hững, nói:

- Ngươi không phải huyết mạch Thần tộc ta, vì sao có thể tới nơi này!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Ta đi nhầm, nếu không, ngươi đưa ta trở về đi!

Pho tượng giận dữ, quát:

- Càn rỡ! Đây là vùng đất thần thánh của Thần tộc, sao có thể để ngươi khinh nhờn?

Nói xong, một cỗ uy áp cường đại đột nhiên bao phủ thân thể Diệp Huyền.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng pho tượng, ở sau lưng hắn, hai đạo kiếm quang chém thẳng vào pho tượng.

- Tỷ ngươi là người phương nào?

- Tỷ ta cho ta!

Diệp Huyền nói:

- Vì sao ngươi có Minh Tộc Trấn Hồn kiếm!

Pho tượng hỏi:

- Ta là nhân loại!

- Ngươi là người phương nào!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, đang muốn nói chuyện, ngay sau đó, pho tượng gào lên một tiếng.

- Ra đây!

Tiếng gào vừa dứt, Trấn Hồn kiếm bị một lực lượng thần bí cưỡng ép mang ra ngoài!

Khi nhìn thấy Trấn Hồn kiếm, Diệp Huyền thầm nghĩ hỏng bét, hắn vẫn chưa quên, Thần tộc chính là tử thù của Hồn Tộc năm đó!

- Trấn Hồn kiếm!

Pho tượng nhíu mày, một lát sau, hắn nhìn Diệp Huyền, nói:

- Ngươi là Minh Tộc!

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

Pho tượng nhìn Diệp Huyền, nói:

- Tiền bối, chúng ta có thể nói chuyện.

Diệp Huyền mỉm cười ngượng ngùng, nói:

Pho tượng nhìn hắn, ánh mắt hờ hững.

Diệp Huyền lập tức ngự kiếm bỏ chạy, chạy rất nhanh, thế nhưng đột nhiên, không gian trước mặt hắn biến hóa, ngay sau đó, hắn lại xuất hiện trước mặt pho tượng lần nữa!

Pho tượng bị kiếm quang chém qua, nó lại không có chút việc gì!

- Giản Tự Tại!

- Giản Tự Tại?

Diệp Huyền gật đầu.

Pho tượng hỏi:

- Giản Tự Tại là người nào?

Nói đến đây, sắc mặt hắn thay đổi:

- Là nàng!

Diệp Huyền thở ra một hơi, thì ra cái tên này nhận biết Giản Tự Tại.

Pho tượng im lặng một lúc, lại hỏi:

- Nàng bây giờ đang ở nơi nào?

Diệp Huyền nói:

- Đi nơi khác.

Pho tượng yên lặng.

Một lát sau, vẻ mặt pho tượng dần dần phức tạp, nói:

- Nàng là người ưu tú nhất lịch sử Thần tộc đến nay!

Nói xong, nó nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Nhân loại, ngươi cũng hết sức ưu tú, đáng tiếc, ngươi không phải ta Thần tộc.

Diệp Huyền nói:

- Thần tộc đã xuống dốc, ngươi có biết không?

Pho tượng gật đầu, gương mặt càng ngày càng phức tạp.

Diệp Huyền nhìn pho tượng, hỏi:

- Ngươi cũng cảm thấy ta ưu tú, vì sao không đầu tư một chút? Không chừng ta có thể mang theo Thần tộc phục hưng đấy?

Pho tượng nhìn thẳng Diệp Huyền, hỏi:

- Da mặt nhân loại đều dày như ngươi sao?

Diệp Huyền yên lặng.

Da mặt?

Thế gian này, vô dụng nhất chính là da mặt, muốn có ích lợi gì?

Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ!

Pho tượng cũng yên lặng, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Diệp Huyền cười nói:

- Tiền bối, mặc dù ta không phải người Thần tộc, thế nhưng. . .

Lúc này, pho tượng đột nhiên nói:

- Ngươi có khả năng trở thành người Thần tộc ta!

Diệp Huyền sửng sốt.

Pho tượng nhìn Diệp Huyền, nói:

- Mặc dù ngươi là nhân loại, thế nhưng, ngươi có khả năng trở thành người Thần tộc!

Diệp Huyền nhíu mày, hỏi:

- Tiền bối có ý gì?

Pho tượng nói:

- Thay máu! Ta có thể thay máu bản thể của ngươi, khi đó, huyết tương sẽ cải tạo thân thể của ngươi, ngươi sẽ trở thành thần nhân Thần tộc chân chính.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Tiền bối, ngươi đừng nói giỡn!

Hắn cũng không muốn biến thành Thần nhân gì đó, hắn chỉ muốn làm chính mình!

Pho tượng lạnh lùng nói:

- Thế nào, ngươi không nguyện ý làm thần nhân của Thần tộc ta?

Diệp Huyền gật đầu, nói:

- Tiền bối, ta chỉ muốn làm chính ta!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nhưng mà, hắn chưa đi được vài bước, một cổ lực lượng cường đại trực tiếp bao phủ lấy hắn.

Diệp Huyền biến sắc, nói:

- Tiền bối, ngươi sẽ không mạnh bạo đấy chứ?

Pho tượng nhìn hắn, nói:

- Ta đã không chờ được, mà ngươi, nếu trở thành thần nhân Thần tộc, có lẽ Thần tộc ta còn có hi vọng phục hưng, cho nên, không phụ thuộc vào ngươi rồi!

Vừa dứt lời, thân thể Diệp Huyền đột nhiên rung động mạnh, cùng lúc đó, một cỗ thi thể xuất hiện trước mặt hắn.

Cỗ thi thể này có bộ dạng giống như đúc pho tượng!

Diệp Huyền thôi động phi kiếm, nhưng hắn lại phát hiện, phi kiếm mới vừa xuất hiện đã biến mất!

Diệp Huyền biến sắc, quát:

- Tiểu Hồn!

Tiểu Hồn ủy khuất nói:

- Tiểu chủ, ta cũng bị khóa lại, ta, ta động đậy không được!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, trong thi thể trước mặt, một đạo máu tươi đột nhiên bay ra, sau đó chui vào trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền trợn mắt nhìn, cảm giác cơ thể đang bị thiêu đốt!

Vào lúc đó, một tiếng nói sợ hãi vang lên:

- Làm sao có thể, máu của ngươi lại có thể thôn phệ thần huyết của bản vương, làm sao có thể, không! Không có khả năng, không. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận