Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1644: Ta không có gì cả

Diệp Huyền nhận lấy Thiên Đạo Bút, một khắc khi bút vào tay, sắc mặt hắn lập tức trở nên nặng nề. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức hoang cổ trong cây bút này, khí tức này tựa như vũ trụ mênh mông, sâu không lường được.

Rất không đơn giản!

Lúc này, Diệp Huyền hơi tin tưởng lời nói của Tiểu Đạo.

Diệp Huyền đánh giá Thiên Đạo Bút trong tay một cái rồi rót huyền khí vào trong bút, nhưng lại giống như đá chìm vào biển rộng, không có chút động tĩnh nào.

Tiểu Đạo nở nụ cười rồi nói: “Biết vì sao ta dám nói như vậy không? Vì ta biết Thiên Tuyển Chi Tử thực sự là ai.”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Nói: “Ai vậy?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể nói với ngươi.”

Nói xong lòng bàn tay nàng mở ra.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi sẽ không đổi ý chứ?”

Diệp Huyền sửng sốt.

Lúc này Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiểu Đạo cô nương xem này, nó có phản ứng!”

Nói xong nàng đưa tay muốn lấy lại Thiên Đạo Bút, Thiên Đạo Bút rung lên dữ dội rồi phát ra một cái lồng ánh sáng trắng rực rỡ bao lấy Diệp Huyền. Sau một khắc, Thiên Đạo Bút chui vào giữa lông mày hắn.

Tiểu Đạo cũng hơi sững sờ.

Tiểu Đạo im lặng.

Diệp Huyền đang muốn trả Thiên Đạo Bút cho Tiểu Đạo, mà lúc này Thiên Đạo Bút khẽ run lên.

Vẻ mặt tươi cười của Tiểu Đạo đông cứng lại.

Có phản ứng sao?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Tiểu Đạo cười nói: “Chắc chắn sẽ không, chỉ là vừa rồi ta nói là nếu như ngươi có thể sử dụng thì ta sẽ cho ngươi. Nhưng nó chỉ rung có một chút, không có nghĩa là ngươi có thể sử dụng nó!”

Tiểu Đạo liếc nhìn hắn, không nói lời nào.

Tiểu Đạo chớp mắt: “Có sao?”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là ta sẽ cho ngươi một trăm sợi tử khí, bồi thường cho ngươi một chút nhé?”

Một lát sau, Diệp Huyền liếc nhìn nói: “Hình như nó nhận ta làm chủ!”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Không phải ngươi đang tức giận đấy chứ?”

Diệp Huyền cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, nếu ngươi đổi ý, ta trả lại cho ngươi là được!”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Cũng không thể nói Thiên Tuyển Chi Nhân chỉ có một người! Nếu có hai thì sao?”

Nói xong nàng xoay người rời đi.

Diệp Huyền cũng giật mí mắt, nữ nhân này sẽ không thật sự giết người đấy chứ?

Tầng thứ chín nói: “Nó không thích ngươi!”

Tiểu Đạo đột nhiên nắm chặt hai tay, mà thấy được cảnh này, Tiểu Phạn bên cạnh vẫn luôn liếm kẹo hồ lô đột nhiên rút kiếm muốn xuất thủ.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nguyên nhân gì?”

Tầng thứ chín lại nói: “Ta cảm thấy cây bút này căn bản không phải nhận ngươi làm chủ, nó đi theo ngươi có thể là vì nguyên nhân khác!”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Ngươi tuyệt đối không phải là Thiên Tuyển Chi Nhân!"

Tại chỗ, Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, Thiên Đạo Bút không tiến vào Giới Ngục tháp mà ở trong thần thức của hắn.

Diệp Huyền điều động một chút nhưng cây bút căn bản không để ý tới hắn!

Diệp Huyền nhíu mày: “Tiền bối? Thế nghĩa là sao?”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền mà không nói lời nào.

Tiểu Đạo mặt không chút thay đổi: “Ở đây chờ ta, ta trở về làm chút việc, nửa khắc sau ta tới tìm ngươi rồi dẫn ngươi đi di tích thời tiền sử.”

Diệp Huyền vui vẻ trong lòng liền vội nói: “Đa tạ Tiểu Đạo cô nương!”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ta không phải loại người không giữ lời, nếu Thiên Đạo Bút đã nhận ngươi làm chủ, vậy tặng cho ngươi!”

Tầng thứ chín nói: “Không biết, nhưng có thể chắc chắn, nó tuyệt đối không hề nhận ngươi làm chủ!”

Diệp Huyền có chút khó hiểu: “Vì sao vậy?”

Tầng thứ chín nói: “Vì ngươi tuyệt đối không phải Thiên Tuyển Chi Nhân. Đương nhiên với vận khí và kỳ ngộ của ngươi, cho dù là Thiên Tuyển Chi Nhân cũng còn kém ngươi. Thiên Tuyển Chi Nhân ở trước mặt ngươi chỉ là cặn bã!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này Tiểu Đạo hiện ra trước mặt Diệp Huyền, nàng liếc nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo dẫn hắn đi về con đường bên phải.

Dọc đường đi, nàng không còn nụ cười lúc trước nữa mà vẫn luôn trầm mặc không nói, khiến Diệp Huyền cảm thấy hơi nhàm chán.

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi còn có bảo vật khác không?”

Tiểu Đạo mặt không chút thay đổi: “Không có! Ta không có gì cả!”

Diệp Huyền: “...”

Uớc chừng hơn nửa canh giờ sau đó, Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyền đi tới một viện lạc hoang sơ.

Diệp Huyền hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, nơi này là?”

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói: “Đi đến chỗ của di tích thời tiền sử.”

Diệp Huyền hỏi: “Vậy rốt cuộc là di tích gì ?”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Đó là một nơi đã bị lịch sử bỏ quên, bên trong tràn đầy cơ duyên, nhưng cũng có nguy hiểm. Có điều, ngươi lợi hại như vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi sẽ không lừa ta chứ?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Sẽ không! Thật đấy!”

Diệp Huyền hơi lo lắng.

Tiểu Đạo chỉ vào một cái giếng khô trong sân: “Đó là truyền tống trận, nhảy vào là đến di tích!”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, lại hỏi: “Rốt cuộc là di tích gì vậy?”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Một quốc gia. Quốc gia này từng suýt thống nhất chư thiên vạn giới vũ trụ, cũng là quốc gia duy nhất trong lịch sử có thể ngăn cản Ngũ Duy kiếp.”

Nói xong nàng liếc nhìn Tiểu Phạn rồi lại nói: “Quốc gia này năm đó có một vị chiến thần siêu cấp, nàng ta tên là A La Bất Bại.”

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận