Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3367: Vấn đề nằm ở cơ thể

Đại Thánh Nhân!

Diệp Huyền nhìn lão giả, mà đúng lúc này, lão giả cũng đã phát hiện ra hắn!

Lông mày lão giả nhíu lại sau khi nhìn thấy Diệp Huyền: "Ngươi là ai?"

Diệp Huyền chớp mắt: "Ngươi định tìm Diệp Huyền phải không?"

Lão giả nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết!"

Diệp Huyền nói: "Ta biết Diệp Huyền đang ở đâu!"

Lão giả nhìn hắn, trong mắt có chút cảnh giác: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Diệp Huyền đang định lên tiếng nhưng đúng lúc này, lão giả đột nhiên nói: "Ngươi chính là Diệp Huyền!"

Người của Thần Chi Mộ Địa không dễ bị lừa như vậy!

Diệp Huyền sửng sốt, sau đó hỏi: "Ngươi và chủ nhân của ngươi sao?"

Sắc mặt của Diệp Huyền trở nên âm trầm sau khi nhìn thấy cảnh này!

Đúng lúc này, giọng nói của Kiếm Khư đột nhiên vang lên: "Tiểu chủ, ta đã từng đến nơi này rồi!"

Diệp Huyền vừa định lên tiếng, nhưng lão giả lại quay đầu bỏ chạy!

Kiếm Khư lập tức nói: "Đương nhiên rồi! Chủ nhân đi đến đâu cũng đều rất lợi hại! Nhưng năm đó chủ nhân tỷ thí võ công với một người ở trong đó, hình như đã thua một chiêu..."

Diệp Huyền sững sờ.

Kiếm Khư gật đầu: "Đúng vậy! Chủ nhân đã từng đi vào bên trong rồi!"

Tốc độ của hắn ta rất nhanh, trong chớp mắt đã tiến vào trong tinh động.

Lão giả nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi đã giết Lâm Phàm!"

Sau này sợ là mình sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn!

A Y đã từng đến nơi này!

Khốn kiếp!

Hơn nữa còn thua!

Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Nàng ta ở trong đó có tính là rất lợi hại không?"

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía tinh động.

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền dừng một chút, sau đó cười ha ha, nói: "Thần Chi Mộ Địa nho nhỏ mà thôi, có thể tiếp một kiếm của ta được không?"

Kiếm Khư: "..."

Mình nói tiêu diệt Thần Chi Mộ Địa có phải hơi khoác lác rồi không...

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh lão giả: "Mục Tôn, Diệp Huyền đã rời đi rồi!"

Khốn kiếp!

Nói xong, hắn ta nhìn về nơi cuối cùng của tinh hà ở phía xa xa: "Chưa từng nghĩ tới thế giới bên ngoài lại có thiên tài như vậy! Thật không đơn giản!"

Mục Tôn khẽ gật đầu: "Tới muộn rồi!"

Rời đi!

Lúc này, Kiếm Khư đột nhiên nói: "Tiểu chủ, không phải ngươi sợ rồi đấy chứ?"

Diệp Huyền chưa đi được bao lâu thì một lão giả chầm chậm bước ra khỏi tinh động màu trắng, khi lão giả vừa đi ra ngoài, tinh không xung quanh khẽ run nhè nhẹ giống như bị sa xuống một chút.

Lão giả mặc một bộ trường bào màu đen, cầm một cây gậy trong tay, cái lưng hơi gồ lên, bước đi rất chậm, cảm giác thật yếu ớt!

Lão giả nhìn xung quanh, lông mày hơi nhíu lại: "Người đâu?"

Kiếm Khư nói: "Vậy tiểu chủ ngươi đi vào đi!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi!

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Hôm nay ta không sát sinh! Tha cho bọn họ một mạng!"

Thấy Diệp Huyền không có động tĩnh gì, Kiến Khư lại nói: "Tiểu chủ, không phải ngươi thật sự sợ rồi đấy chứ?"

Giọng nói lại vang lên: "Người này đã giết hai người của Thần Chi Mộ Địa chúng ta, không thể giữ lại được!"

Ngay lúc này, không gian xung quanh Mục Tôn đột nhiên xuất hiện một vài phù văn kỳ dị, sau khi xuất hiện những phù văn kỳ dị này, trên người lão giả lại xuất hiện một chút hỏa diễm!

Mục Tôn khẽ cau mày, hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không thể ở bên ngoài đây quá lâu, ngươi tìm cách khiến hắn tiến vào Thần Chi Mộ Địa ta! Hoặc là dụ hắn tới đây!"

Nói xong, hắn ta xoay người rời đi!

Ngay khi hắn ta vừa bước vào tinh động màu trắng, những phù văn màu đỏ kỳ lạ xung quanh biến mất ngay lập tức!

Hạn chế!

Chí cao pháp tắc đã hạn chế rất nhiều cường giả đỉnh cấp của vũ trụ này!

Sau khi lão giả rời đi, trong sân rất nhanh đã yên tĩnh trở lại!

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi lối vào của Thần Chi Mộ Địa, hắn trở về Thanh Châu.

Diệp Huyền nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ý của ngươi là vấn đề nằm ở cơ thể của ta?"

Thác Bạt Ngạn chớp mắt, cảm giác ấm áp chảy qua trái tim.

Diệp Huyền đột nhiên cắt ngang lời nói của nàng: "Cái gì mà phụ thân của ta, là phụ thân của chúng ta!"

Thác Bạt Ngạn lại nói: "Vậy phụ thân của ngươi..."

Đáng tiếc là không biết nàng đã đi ngao du ở đâu rồi!

Nghĩ đến đây, hắn lại có chút nhớ đến Niệm Tuyết tỷ!

Thác Bạt Ngạn nhìn hắn: "Biến thái!"

Diệp Huyền mỉm cười, hai tay vòng qua eo Thác Bạt Ngạn.

Thác Bạt Ngạn ngước lên nhìn hắn, nói: "Ta luôn cảm thấy có gì đó không bình thường!"

Diệp Huyền nói: "Có gì bất thường?"

Thác Bạt Ngạn trầm giọng nói: "Theo lý mà nói thì đáng ra ta phải mang thai rồi! Nhưng..."

Nghe vậy, Diệp Huyền khẽ cau mày: "Sao lại nói như vậy?"

Thác Bạt Ngạn nhìn hắn: "Phụ thân của ngươi có bao nhiêu hài tử?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Hai người! Hình như ta còn có một tỷ tỷ!"

Niệm Tuyết!

Diệp Huyền chớp mắt: "Vậy chúng ta tiếp tục cố gắng!"

Thác Bạt Ngạn khẽ nói: "Hình như ta vẫn chưa mang thai!"

Diệp Huyền ngồi trên long ỷ, trong lòng hắn là Thác Bạt Ngạn!

Trong hoàng cung.

Mỗi ngày tu luyện, sau đó ở bên cạnh vợ yêu không phải tốt hơn sao?

Thực ra hắn không phải người thích giết chóc, chỉ cần Thần Chi Mộ Địa không gây phiền phức cho hắn nữa thì hắn cũng lười đi tìm đối phương!

Thác Bạt Ngạn gật đầu: "Rất có khả năng! Bởi vì huyết mạch của ngươi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận