Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1181: Đưa ngươi đi mở mang tầm mắt

Bên trong điện, Diệp Huyền vẫn đang ngồi xếp bằng.

Cứ thế, thời gian trôi qua từng chút một, chớp mắt đã hết một tháng…

Trong một tháng này, hắn không ra khỏi tòa cổ điện, mà sáu cường giả Kiếm tông xung quanh hắn lại càng lúc càng mờ ảo.

Nửa tháng nữa trôi qua.

Hôm ấy, Diệp Huyền bỗng đứng lên.

Sáu người trước mặt hắn đang dần biến mất.

Diệp Huyền hành lễ với bọn họ: “Đa tạ sáu vị tiền bối!”

Lão giả dẫn đầu mỉm cười: “Giờ ngươi thấy thế nào rồi?”

Diệp Huyền: “…”

Lão giả do dự một lát rồi lắc đầu: “Cũng không có gì. Hiện giờ con đường kiếm đạo của ngươi đang sáng ngời, có điều, ngươi muốn thuận lợi thì vẫn cần phải cố gắng, đừng quên sơ tâm của mình. Hãy nhớ kĩ, sơ tâm không thay đổi thì không phải sợ bất cứ kẻ địch nào!”

“Người một nhà?” Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền nói: “Mong tiền bối nói rõ!”

Diệp Huyền lại hành lễ: “Đại ân này của sáu vị tiền bối, vãn bối sẽ không bao giờ quên!”

Diệp Huyền trầm ngâm rất lâu, cuối cùng hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Cảm giác như vừa mới bắt đầu!”

Vừa dứt lời, hắn ta và những người khác đã biến mất hoàn toàn.

Lão giả mỉm cười: “Đều là người một nhà cả, không cần phải khách khí như vậy!”

Nụ cười của lão giả càng lúc càng tươi hơn: “Rất tốt, rất tốt!”

Lúc này, nữ tử bên cạnh lão giả đột nhiên nói: “Chắc là hắn không biết rồi!”

Diệp Huyền nói: “Ta gặt hái được rất nhiều điều!”

Lão giả chau mày: “Ngươi không biết thân phận của mình à?’

Tử sam nữ tử lại hỏi: “Giờ ngươi đang ở cảnh giới nào rồi?”

Sơ tâm không thay đổi!

Bên ngoài tòa điện, hắn gặp được tử sam nữ tử.

Tử sam nữ tử mỉm cười: “Không tồi, đi thôi, giờ ta sẽ đưa ngươi đến một nơi nguy hiểm.”

Trong lúc thi triển kiếm kĩ, Diệp Huyền biết được cái nào hữu dụng, cái nào vô dụng!

Diệp Huyền lại được đến một nơi mới!

Hiện giờ, hắn đã thực sự đạt đến Chân cảnh.

Hắn không thể bỏ lỡ!

Diệp Huyền đáp: “Chân cảnh!”

Trên đường đi, Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối rất thân với thanh sam nam tử kia sao?”

Rất nhanh sau đó, hai người bèn biến mất.

Tử sam nữ tử mỉm cười: “Đi thôi!”

Cũng vào khoảnh khắc ấy, hắn mới nhận ra con đường kiếm đạo của mình mới chỉ vừa bắt đầu, bởi lẽ hắn mới thực sự hiểu được bản chất của một vài điều!

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Được!”

Sao hắn lại không nhận ra, thực ra tử sam nữ tử đang giúp hắn!

Đây chính là cơ duyên của hắn!

Nói một cách đơn giản thì hắn đã đi đúng hướng rồi!

Tử sam nữ tử nhếch khóe miệng: “Một nơi mà các cường giả vô cùng thích, mà những kẻ yếu ớt thì lại cực kì sợ hãi…”

Diệp Huyền hỏi: “Đó là nơi nào?”

“Nơi nguy hiểm?”

Tử sam nữ tử mỉm cười: “Ngươi đoán xem!”

Diệp Huyền cạn lời, cái này bảo hắn đoán kiểu gì!

Tử sam nữ tử liếc hắn một cái: “Ngươi đang muốn nói tại sao ta lại giúp ngươi đúng không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Tử sam nữ tử trả lời: “Ta đã từng nói rồi mà? Ngươi là con của cố nhân!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Thôi được rồi!”

Tử sam nữ tử bỗng nhiên hỏi: “Ngươi đối đầu với Thần Điện rồi à?”

Diệp Huyền gật đầu: “Bọn họ cứ tìm ta gây chuyện, ta cũng hết cách!”

Tử sam nữ tử nhẹ giọng nói: “Thần Điện không hề đơn giản, thực lực của mấy vị thần kia cũng không hề yếu, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Có điều sau khi vào thành, có một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

Vừa dứt lời, nàng bèn đưa Diệp Huyền vào thành.

Tử sam nữ tử mỉm cười: “Đưa ngươi đi mở mang tầm mắt, để ngươi thấy thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn!”

Diệp Huyền hỏi: “Đây là?”

Khoảng nửa canh giờ sau, tử sam nữ tử ở phía trước bỗng dừng lại. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, cách bọn họ không xa là một tòa thành đang lơ lửng.

Chỉ cần âm thầm nâng cao trình độ của mình, tới khi ấy có là thần hắn cũng đấu được!

Bên trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm, trước mặt hắn là tử sam nữ tử.

Hắn khẽ nhắm hai mắt, hiện giờ kiếm đạo của hắn đã lên đến Chân cảnh, sức chiến đấu của hắn cũng được nâng lên rất nhiều!

Cảnh giới!

Hiện giờ vấn đề lớn nhất của hắn chính là cảnh giới!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một hồi, sau đó hắn truyền âm cho Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu, phải bảo hai người này đi tìm kiếm giúp hắn mới được!

Trước kia lúc ở Kiếm tông, Diệp Huyền đã khéo léo hỏi… Thế nhưng Kiếm tông chẳng có gì cả!

Thứ đáng tiền duy nhất cũng đã bị hủy!

Thực ra điều này cũng là lẽ thường thôi, hiện giờ Kiếm tông trống trơn không có một ai, như thế thì mấy bảo vật sao còn tồn tại được?

Do vậy, hắn chỉ đành tự mình tìm kiếm mà thôi!

Diệp Huyền nhún vai rồi cũng đuổi theo sau.

Nói đoạn, nàng lại biến mất mãi nơi tận cùng tinh không.

Tử sam nữ tử bật cười ha ha: “Đừng có đánh chủ ý lên người ta, ta sẽ không giao đấu với mấy vị thần đó giúp ngươi đâu. Mấy chuyện rảnh rỗi ấy thì ngươi tự xử lí đi!”

Diệp Huyền liếc nhìn tử sam nữ tử: “Ngươi đã từng giao đấu với bọn họ chưa?”

Tử sam nữ tử mỉm cười: “Cũng chẳng được coi là thần đâu, có điều bọn họ không phải những kẻ đơn giản, bọn họ từng là những người hô mưa gọi gió!”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối biết mấy vị thần đó sao?”

Lão giả liếc nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt hắn ta dừng trên người tử sam nữ tử: “Các hạ…”

Tử sam nữ tử phất tay phải, một lệnh bài bèn xuất hiện trước mặt lão giả. Trông thấy lệnh bài, sắc mặt lão giả bèn thay đổi, hắn ta lập tức hành lễ: “Mời các hạ vào!”

Tử sam nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Đi thôi!”

Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền vào trong.

Còn Diệp Huyền thì phát hiện cả tòa thành này vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa, nó không có quá nhiều công trình kiến trúc gì cả, trống vắng vẻ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận