Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1437: Lại thêm một đao

Diệp Huyền trầm mặc, đối phương rất tự tin!

Lúc này, Liên Thiển lại nói: "Cẩn thận!"

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn về phía Trần Nhất Mộng rồi đột nhiên biến mất, ngay sau đó, một thanh kiếm chém thẳng vào Trần Nhất Mộng.

Chân phải của Trần Nhất Mộng lui về sau một bước, tốc độ rất chậm, tựa như tản bộ, nhưng mà hắn ta chỉ lui như vậy, kiếm của Diệp Huyền đã trực tiếp chém hụt!

Diệp Huyền một kiếm chém hụt cũng không dừng lại, hắn nhún người nhảy lên, kiếm trong tay đâm về phía trước, nhanh như kình lôi.

Đối diện Diệp Huyền, Trần Nhất Mộng nghiêng người, một kiếm này của Diệp Huyền lại chém hụt lần nữa. Nhưng mà đúng lúc này, kiếm của Diệp Huyền đột nhiên bay ra.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Đối với một kiếm này, hắn rất có lòng tin, bởi vì người trước mắt này quá tự đại!

Trần Nhất Mộng nói khẽ: "Một kiếm này của ngươi không tệ, cho dù là thời cơ hay là tốc độ và uy lực đều là tốt nhất!"

Diệp Huyền nhìn Trần Nhất Mộng: “Là ngươi muốn giết ta!"

Bị chặn!

Trần Nhất Mộng lắc đầu: “Hắn ta không thể sai sử ta, là chính ta muốn tới tìm ngươi."

Nhưng mà, khi thi triển ra một kiếm này, hắn lại ngây người.

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, nơi xa, Trần Nhất Mộng không nhanh không chậm giắt đao trong tay ra sau lưng, mà lúc này, một sợi kiếm quang đã đến trước lông mày hắn ta, hắn ta cũng đưa ngón tay về phía trước kẹp lấy, rất có lòng tin, bởi vì một kiếm này của Diệp Huyền nhanh nhưng vẫn chưa đủ tạo thành uy hiếp đối với hắn ta, nhưng đúng lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến thành một thanh trọng kiếm, mà hai ngón tay hắn ta trực tiếp kẹp lấy thanh trọng kiếm này, nhưng sắc mạnh của kiếm này đã hoàn toàn khác biệt!

Mà đối phương tự đại chính là cơ hội của hắn!

Trần Nhất Mộng gật đầu: “Đến, tiếp tục xuất kiếm!"

Cách đó không xa, Trần Nhất Mộng vẫn đứng ở nơi đó, trong tay hắn ta cầm một thanh đao, mà thanh đao này đang cản một thanh kiếm!

Bởi vậy, sau khi liên tục hai kiếm thất bại, nhát kiếm thứ ba hắn đã trực tiếp vận dụng Nhất Kiếm Vô Lượng.

Diệp Huyền nói: "Ngươi do Trần Thiên phái tới?"

Trong nháy mắt Trần Nhất Mộng lui đến mấy trượng!

Diệp Huyền nhìn Trần Nhất Mộng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là sóng cả mãnh liệt.

Sau khi hắn ta dừng lại, chợt nhìn về phía tay phải mình, toàn bộ tay phải của hắn ta trải đầy vết rạn, một kiếm của Diệp Huyền vừa rồi suýt chút nữa đã hủy đi toàn bộ tay phải của hắn ta!

Diệp Huyền gật đầu: “Được!"

Ầm!

Trần Nhất Mộng không lui, hắn ta giơ đao chặn ngang.

Ầm!

Nơi xa, Trần Nhất Mộng dựng thẳng đao chặn lại.

Diệp Huyền thu hồi trọng kiếm, đổi thành khinh kiếm, người đột nhiên biến mất, hắn sử dụng Nhất Kiếm Vô Lượng lần nữa!

Kiếm của Diệp Huyền còn chưa rơi xuống thì lồng ngực đã truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, ngay sau đó, hắn về lại vị trí cũ.

Trần Nhất Mộng nhìn về phía Diệp Huyền: “Rất thú vị!"

Nếu như đối phương rút đao, có thể hắn đã chết!

Từ đầu đến cuối, người trước mắt này đều không hề rút đao!

Diệp Huyền trầm mặc.

Nơi xa...

Ầm!

Kiếm của Diệp Huyền trực tiếp bị đẩy lùi, mà Diệp Huyền lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Nhất Mộng, hắn cầm kiếm bị đẩy lùi bỗng nhiên bổ tới trước một nhát, lúc này, Trần Nhất Mộng đột nhiên nắm chặt đao đâm tới trước.

Ầm!

Kiếm của Diệp Huyền bị đao của Trần Nhất Mộng cản lại, mà ngay một khắc này, Diệp Huyền đột nhiên rút trọng kiếm sau lưng ra, bỗng nhiên đập tới trước một cái!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Một luồng sức mạnh to lớn bộc phát ra từ trước mặt hai người, lần này, Trần Nhất Mộng không lùi nửa bước, mà Diệp Huyền thì về tới vị trí cũ, nhưng mà hắn vừa dừng lại, kiếm trong tay đã bay ra lần nữa.

Ầm!

Trần Nhất Mộng đột nhiên đi tới chỗ Diệp Huyền: “Theo ta được biết, bằng tuổi ngươi không có mấy người ưu tú hơn ngươi, đáng tiếc, ngươi là kẻ địch của thư viện ta!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Các hạ có từng nghĩ tại sao ta lại trở thành kẻ địch của thư viện không?"

Trần Nhất Mộng ngừng lại, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Bởi vì tháp trong tay ngươi!"

Diệp Huyền cười nói: "Vậy tại sao tháp lại ở trong tay ta?"

Trần Nhất Mộng trầm mặc.

Trong không gian nơi nào đó, Liên Thiển lắc đầu, gia hỏa này có thể đánh thắng tuyệt không nói nhảm, đánh không lại lập tức giảng đạo lý...

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: "Bởi vì tháp đó nhận ta làm chủ, các hạ, tháp đó nhận ta làm chủ là lỗi của ta hay là thư viện ngươi sai? Hay là đây là lão sư sai?"

Trần Nhất Mộng nhíu mày: “Lão sư?"

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Thực không dám giấu giếm, ta là học viên mà lão sư mới nhận, hơn nữa, ta đã nhận được truyền thừa của lão sư, đồng thời nắm trong tay phần lớn Đạo tắc. Nói một cách nghiêm túc, các hạ nên gọi ta là học đệ! Chẳng lẽ các hạ muốn đồng môn chúng ta tương tàn?"

Liên Thiển: "..."

Đối diện Diệp Huyền, Trần Nhất Mộng trầm mặc không nói.

Thấy Trần Nhất Mộng im lặng, Diệp Huyền lại nói: "Trần sư huynh..."

Lúc này, Trần Nhất Mộng đột nhiên nói: "Tại sao ngươi giết học sinh thư viện ta?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Là mấy người Trần Thiên muốn giết ta, vì tự vệ, ta chỉ có thể giết người!"

Trần Nhất Mộng lắc đầu: “Ngươi lừa bịp, không nói thật."

Diệp Huyền nói: "Nhưng tiểu tháp đã nhận ta làm chủ, không phải sao?"

Trần Nhất Mộng gật đầu: “Ta biết."

Nói rồi, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Đỡ một đao của ta, nếu một đao không chết, ta lại thêm một đao nữa!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận