Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 981: Chúng Ta Vừa Ăn Vừa Nói Chuyện!

Lão giả Đao Tông cũng sửng sốt! Vì Đao Tông mà Diệp Huyền hi sinh cả bản thân mình? Đầu hắn hơi ngây ngốc!

Cách đó không xa, Diệp Huyền điên cuồng hấp thu lực lượng địa linh. Sau khi hấp thu, chúng bị Đại Địa đạo tắc hòa tan, rồi không ngừng hội tụ bên trong. Quá trình này, thân thể của hắn cũng nhận được lợi ích vô cùng!

Bởi vì có Đại Địa đạo tắc, lực lượng địa linh không tạo nên bất cứ thương tổn gì cả!

Đại Địa đạo tắc, trời sinh khắc tất cả năng lượng và lực lượng đến từ đại địa.

Một lúc lâu sau, những địa mạch lực lượng dưới mặt đất đều bị hắn hấp thu, hắn nằm trên mặt đất một thoáng, mặt mũi vặn vẹo:

- Đau thật!

Một bên, Tả Tịnh vội vàng đỡ lấy hắn:

- Ngươi, ngươi không sao chứ?

Tả Tịnh cả giận nói:

Tả Tịnh vội vàng mở bình, cho Diệp Huyền ăn toàn bộ đan dược...

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Lão giả im lặng, nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó bấm tay, một bình bạch ngọc rơi xuống trước mặt hắn.

Tả Tịnh vội vàng nhìn về phía lão giả, lo lắng:

Tả Tịnh vội vàng nói:

Giọng nói của nàng hơi run rẩy.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền chậm rãi mở hai mắt ra, hắn có chút mờ mịt:

- Đại gia gia, mau cứu hắn đi!

Diệp Huyền run lên từng hồi, như là bị kinh phong!

- Kỳ lạ chỗ nào! Hắn đã cứu Đao Tông chúng ta đó! Đại gia gia, sao ngươi có thể sắt đá như thế được, ngươi, về sau ta không coi ngươi là gia gia nữa! Lão đầu tử, gọi ngươi là lão đầu tử!

Diệp Huyền thở sâu thở ra một hơi:

- Tiểu tử này có chút kỳ lạ!

- Còn sống ư...

- Ta còn sống sao?

- Sống, còn sống!

- Ngươi coi ta là bằng hữu sao?

- Khách sáo vậy? Bằng hữu trợ giúp nhau không phải là chuyện quá bình thường à?

- Ta, ta trước đó chỉ muốn đánh cướp ngươi, ta, ta thật xấu xa!

- Vô sỉ... Kiếm tu, thật xin lỗi.

- Nha đầu, ngươi qua đây!

Tả Tịnh hơi hơi cúi đầu:

- Ngươi qua đây!

Lão giả trầm giọng nói:

Tả Tịnh không trả lời, vẫn ngồi khóc.

Diệp Huyền nhìn về phía Tả Tịnh, khẽ thở dài:

Diệp Huyền:

“...”

Lúc này, lão giả đột nhiên nói:

Tả Tịnh nhìn về phía Diệp Huyền:

Tả Tịnh bật khóc:

- Ừ!

Diệp Huyền gật đầu:

Tả Tịnh bất mãn:

- Người ta đang đau lòng mà!

Lão giả lắc đầu thở dài, sau đó nhìn sang Diệp Huyền:

- Diệp thành chủ, theo ta được biết, bệ hạ muốn đích thân đến Thần Võ thành. Nếu ngươi không quay về, sợ rằng cả thành sẽ bị đạp bằng.

Nghe vậy, Diệp Huyền biến sắc, hắn suýt thì quên vụ này! Tiểu nữ hài Thần Quốc đã nói muốn Thần Võ thành đầu hàng!

Diệp Huyền lập tức đứng dậy, nhìn về phía Tả Tịnh:

- Tả Tịnh cô nương, ta cần về một chuyến, gặp lại sau!

Nói xong, hắn trực tiếp ngự kiếm biến mất cuối chân trời.

Tả Tịnh ngây cả người:

Khu vực này vô biên vô hạn, rất nhiều hòn đảo, dễ thủ khó công, cộng thêm phần lớn quân đội Thần Quốc đều đang trấn thủ từng chỗ, nên đến bây giờ nhóm thế lực Trật Tự minh còn chưa bị diệt trừ triệt để!

Đến mức Trật Tự minh, Thần Đạo quân, Đường tộc và yêu tộc đều trốn ở Di Thiên hải vực!

Mà bởi vì thực lực Thần Quốc mạnh mẽ nên cũng không ai phản kháng!

Càng ngày càng nhiều thế lực Thần Quốc tiến vào ba hoang giới, trực tiếp phân chia nhưng cũng không đồ sát. Dĩ nhiên, ích lợi của rất nhiều thế lực bản thổ đều bị ảnh hưởng rất lớn!

Nghĩ vậy, Diệp Huyền tăng thêm tốc độ....

Nhất định phải lý luận!

Lão giả:

- . . .

. . .

Trong tầng mây, Diệp Huyền ngự kiếm mà đi. Quay về Thần Võ thành! Tâm tình của hắn rất trầm trọng.

Tiểu nữ hài Thần Quốc muốn Thần Võ thành thần phục, toàn bộ thành sẽ phải nghe hiệu lệnh! Hắn không thích thế!

Thế nhưng, hắn lại rất rõ ràng, hắn không ngăn cản nổi tiểu nữ hài kia!

Làm sao bây giờ?

Buồn thối ruột!

Diệp Huyền suy tư rất lâu, cuối cùng, hắn quyết định giảng đạo lý!

Nói xong, nàng ôm chuôi Nghiệp Hỏa đao quay người rời đi.

- Đại gia gia, tại sao ngươi lại nói người ta như thế? Ngươi thật xấu!

Tả Tịnh không vừa lòng nhìn thoáng qua lão giả:

- Nha đầu, về sau cách tiểu tử này xa một chút, xem ra hắn cũng không phải là người đứng đắn!

Cách đó không xa, lão giả trầm giọng nói:

- Đi luôn ư?

Ngoài ra, còn có một ngoại lệ!

Chính là Thần Võ thành!

Tòa thành này không thần phục Thần Quốc, mà Thần Quốc cũng không phái cường giả tới tiến đánh!

Tuy nhiên tất cả mọi người đều biết, Thần Võ thành còn có thể tiếp tục bảo trì địa vị siêu phàm kia sao?

...

Thần Võ thành.

Sau khi trở lại, Diệp Huyền lập tức triệu tập đám người An Lan Tú.

Trong đại điện, cường giả Võ viện cùng Kiếm tông đều có mặt. Sắc mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng.

Thần Quốc mạnh mẽ ra ngoài dự đoán của bọn họ! Thần Võ thành muốn đối kháng với Thần Quốc, căn bản là chuyện không thể!

Diệp Huyền cười nói:

- Mọi người có thể nêu ra ý kiến của mình!

Phía dưới, một cường giả Võ viện đột nhiên nói:

- Chúng ta không đánh lại!

Diệp Huyền mỉm cười:

- Đúng là thế.

Mọi người nhìn sang, hắn đứng dậy, nói khẽ:

- Nếu như các ngươi tin tưởng ta, để ta giải quyết chuyện này đi!

Mọi người gật đầu.

Đối với Diệp Huyền, bọn họ tin hắn vô điều kiện. Và hiện giờ cũng chỉ có Diệp Huyền có thể tin được mà thôi. Rất nhanh, mọi người giải tán, trong điện chỉ còn Diệp Huyền và An Lan Tú.

An Lan Tú đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nói khẽ:

- Ngươi định làm gì?

Diệp Huyền nhìn ra ngoài điện, cười nói:

- Còn có thể làm thế nào?

An Lan Tú trầm giọng nói:

- Thực lực chênh lệch quá lớn.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta biết!

An Lan Tú nhìn hắn:

- Ngươi tự quyết định đi!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Trong điện chỉ một mình Diệp Huyền. Hắn ở trong đó một canh giờ, không ai biết hắn đã làm gì.

Bên ngoài đại điện, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy.

Một tiểu nữ hài đi tới trước cửa Thần Võ thành.

Nàng, chính là Thần Chủ Thần Quốc!

Tiểu nữ hài mặc một chiếc váy màu đen nhỏ, bên hông đeo một thanh trường kiếm, mái tóc đen được buộc lại bởi sợi dây lụa tím, nhìn rất ngầu.

Sau lưng trăm trượng, là mười tên áo đen. Họ đeo mặt nạ hắc sa, eo đeo trường đao, nhìn không thấu. Trước mặt họ là một tên nam tử bịt mắt. Y chừng ba mươi tuổi, một bộ đồ đen, trong tay nắm một thanh trường đao!

Nơi xa, tiểu nữ hài đi vào trong thành.

Nam tử bịt mắt cùng mười người muốn theo sau, tiểu nữ hài lại là giơ tay lên, mười một người lập tức lui ra.

Nội thành hai bên đường phố vẫn rất náo nhiệt, bởi vì rất ít người nhận ra tiểu nữ hài.

Nàng đi chậm về trước, trên đường thỉnh thoảng có người sẽ nhìn sang.

Nàng lướt qua, rồi một tên nam tử đột nhiên đi đến trước mặt, gã nhìn tiểu nữ hài, cười nham nhở:

- Tiểu muội muội, nhìn có vẻ ngươi mới tới Thần Võ thành hả?

Tiểu nữ hài gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận