Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1659: Bọn họ muốn giết ta

Thấy cảnh này, Diệp Huyền chớp mắt, ngay sau đó, hắn mạnh mẽ giãy thoát khỏi bàn tay của Thánh Liêm, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang biến mất nơi chân trời.

Nhị trưởng lão ở bên dưới hơi nhíu mày, hắn ta vung tay phải một cái, một đạo bạch quang bắn nhanh về phía chân trời, ở chân trời Diệp Huyền vừa định dùng Chúc Long giáp nhưng dường như nghĩ đến gì đó mà lại không dùng nữa, tùy ý để cho đạo bạch quang kia đánh vào đầu hắn.

Ầm ầm!

Diệp Huyền bị đánh trúng nhưng không rơi xuống mà là biến mất ở cuối chân trời trong chớp mắt.

Thấy cảnh này, trong mắt nhị trưởng lão phía dưới hiện lên chút nghi hoặc, hắn ta đang muốn ra tay thì lúc này, Thánh Liêm ở bên cạnh đột nhiên nói: “Hắn là người của Tiểu Đạo cô nương!”

Nghe vậy, nhị trưởng lão ngây ngẩn cả người.

Mà đại trưởng lão cũng đột nhiên quay đầu nhìn Thánh Liêm, run giọng nói: “Người của Tiểu Đạo cô nương?”

Thánh Liêm gật đầu.

Tiểu Đạo quan sát Diệp Huyền một lát sau đó nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe vậy Tiểu Đạo nhíu mày: “Giết ngươi? Ngươi có chắc không?”

Hắn vội vàng chạy đến trước mặt Tiểu Đạo, kêu rên: “Tiểu Đạo cô nương, bọn họ muốn giết ta.”

Hắn tức giận nói: “Người Thánh gia căn bản không hoan nghênh ta, bọn họ muốn giết ta.”

Khi thấy Diệp Huyền, Tiểu Đạo ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền mặt không đổi sắc: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao? Nếu ngươi không tin thì đi hỏi họ xem!”

Thấy thế, sắc mặt nhị trưởng lão lập tức trở nên trắng bệch: “Xong rồi.”

Diệp Huyền chỉ vào thân thể mình: “Tiểu Đạo cô nương, chẳng lẽ đây là giả sao?”

Lúc này, toàn thân hắn toàn là máu, thoạt nhìn rất khủng bố!

Bên trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo, Tiểu Đạo đang cầm một quyển sách cổ đọc say sưa thì lúc này, một nam tử xông vào.

Diệp Huyền lau máu trên mặt, có điều, lau một cái ngược lại máu còn nhiều hơn.

Diệp Huyền bi phẫn nói: “Ta còn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã động thủ rồi. Nói gì mà Thánh gia không hoan nghênh người ngoài, cũng may mà ta chạy nhanh, bằng không có thể ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi được nữa rồi!”

Tiểu Đạo: “...”

Tiểu Đạo liếc nhìn hắn rồi lạnh nhạt nói: “Ta không tin lời ngươi lắm!”

Tiểu Đạo nhìn hắn mà không nói lời nào.

Tiểu Đạo hỏi: “Ngươi có nói là ta bảo ngươi đi không?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Chuyện của ác ma không phải là chuyện nhỏ.”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Nếu bọn hắn thật sự như thế, ta sẽ trút giận cho ngươi.”

Tiểu Đạo nhìn hai người, mặt không đổi sắc: “Ai đã ra tay với hắn?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Đi, ta với ngươi đi tới Thánh gia một chuyến.”

Diệp Huyền ngẩn người, vậy là đi rồi sao?

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, trong lòng ngươi ta tệ như vậy sao?”

Ngay sau đó, một người nam tử trung niên xuất hiện trong sân.

Lúc này, trong Thánh bảo có một giọng nói đột nhiên vang lên: “Tiểu Đạo tiền bối, xin dừng bước!”

Hắn còn muốn nói gì đó nhưng cơ thể của hai người đã trực tiếp hư ảo đi.

Diệp Huyền vội lắc đầu: “Không, ta không đi, bọn họ muốn đánh ta!”

Nghe vậy, sắc mặt nhị trưởng lão trở nên hơi khó coi, run giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, đây là một hiểu lầm, một hiểu lầm lớn, lão phu cũng không biết hắn là người của ngươi, nếu biết hắn là người của ngươi...”

Tiểu Đạo đột nhiên khoát tay: “Dừng lại, ta không có hứng thú thảo luận những thứ này với ngươi.”

Nói xong, nàng nhìn Thánh bảo, cười lạnh một tiếng sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi!”

Diệp Huyền bĩu môi: “Ngươi không giúp người khác đánh nhau thì trút giận thế nào?”

Thấy Tiểu Đạo, sắc mặt của đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều thay đổi, hai người vội vàng cung kính hành lễ: “Bái kiến Tiểu Đạo cô nương!”

Lần thứ hai xuất hiện, Diệp Huyền và Tiểu Đạo đã đứng trước tòa cao bảo của Thánh gia. Lúc này, đại trưởng lão còn có nhị trưởng lão và với Thánh Liêm đều xuất hiện trước mặt hai người Diệp Huyền.

Nói xong nàng đứng dậy, ngay sau đó hai người trực tiếp biến mất tại chỗ.

Người tới chính là Thánh chủ hiện tại của Thánh gia, Thánh Thiên.

Nhưng Tiểu Đạo căn bản không dừng lại, nàng và Diệp Huyền biến mất ngay tại chỗ.

Thấy thế, Thánh Thiên ngây ngẩn cả người, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Một lát sau, hắn ta xoay người nhìn đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão: “Ngu xuẩn!”

Hai người hơi cúi đầu không dám nói chuyện.

Thánh Thiên híp hai mắt lại: “Hai người các ngươi bình thường tranh đấu cũng thôi đi! Giờ lại còn dám tranh cãi ở bên ngoài, sao các ngươi lại ngu xuẩn như thế?”

Nhị trưởng lão do dự một chút sau đó nói: “Thánh chủ, rốt cuộc Tiểu Đạo cô nương là người như thế nào?”

Thánh Thiên lạnh lùng liếc nhìn nhị trưởng lão: “Là người Thánh gia ta không đắc tội nổi, các ngươi có biết năm đó tổ tiên vì cầu xin nàng ta hỗ trợ mà đã quỳ chừng một tháng bên ngoài tiệm cầm đồ của nàng ta không?”

Quỳ một tháng!

Nghe vậy, hai người nhị trưởng lão trực tiếp ngây dại.

Quỳ suốt một tháng!

Năm đó, tổ tiên Thánh gia chính là cường giả tối cao trong thiên địa!

Vậy mà hắn ta lại quỳ trước người khác?

Thánh Thiên chậm rãi nhắm mắt lại: “Lúc này để Liêm Nhi đi tiệm cầm đồ của nàng ta, cầm ác ma chi dực chính là muốn mời nàng ta ra tay lần nữa, mà nếu như nàng ta đã phái người đến cùng Liêm Nhi, hiển nhiên là bằng lòng tương trợ chúng ta lần nữa. Nhưng ta thật không ngờ, hai tên ngu xuẩn các ngươi lại làm cho thiếu niên kia tức giận bỏ đi. Ngu ngốc!”

Nói xong, hắn ta hít sâu một hơi sau đó nói: “Cũng trách ta, cuối cùng nàng ta tức giận hẳn là do ta không đi ra.”

Hai người đại trưởng lão cúi đầu không dám nói chuyện.

Lúc này Thánh Thiên đột nhiên nói: “Vậy Bỉ Ngạn đao có đến tay không?”

Thánh Liêm gật đầu, sau đó lòng bàn tay nàng mở ra, Bỉ Ngạn đao rơi trước mặt Thánh Thiên, Thánh Thiên nhẹ giọng nói: “Cũng may đã đến tay, bằng không sợ là phải đi cầu xin nàng ta... Trước cứ mặc kệ nàng ta, chúng ta đi phong ấn ác ma!”

Nói xong hắn ta xoay người rời đi.

Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyền trở lại tiệm cầm đồ Thiên Đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận