Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 856: Thất Vọng?!

Ngay trong nháy mắt khi Diệp Huyền vừa biến mất, Mục Phong Trần xuất hiện ở trong sân, lúc nhìn thấy Lý Huyền Phong cứng đờ ngay tại chỗ, hai tay của hắn trực tiếp run lên.

Mà bốn phía, những kiếm tu Đạo cảnh của Kiếm tông cũng lần lượt xuất hiện.

Một tên cường giả Đạo cảnh trong đó vội vàng đi đến trước mặt Lý Huyền Phong, thời khắc này, Lý Huyền Phong còn chưa tắt thở!

Tên cường giả Đạo cảnh kia kiểm tra Lý Huyền Phong một hồi, sau đó hắn nhìn về phía Mục Phong Trần, lắc đầu:

- Linh hồn hắn bị một cỗ lực lượng thần bí đánh trọng thương, đã không thể cứu chữa...

Mục Phong Trần đi đến trước mặt Lý Huyền Phong, Lý Huyền Phong nhếch miệng cười một tiếng:

- Không ngờ tới, ta sẽ chết đi với phương thức này!

Mục Phong Trần nhìn Lý Huyền Phong, không nói gì.

Chân chính thần hồn câu diệt!

Thanh âm vừa dứt, hắn trảm ra một kiếm.

Thanh âm vừa dứt, trong hai mắt hắn đã không còn bất kỳ màu sắc gì!

- Một tên tổ sư không thể bảo đảm Kiếm tông ta, thờ có ích lợi gì? Từ giờ phút này, Kiếm tông ta và ngươi không có bất cứ quan hệ nào!

Nói xong, hắn nhìn về phía Mục Phong Trần:

Sau khi chém giết Lý Huyền Phong, Diệp Huyền lập tức rời đi Kiếm tông.

Lý Huyền Phong nhìn về phía cuối chân trời, nói khẽ:

Pho tượng nam tử áo xanh trong nháy mắt đã hóa thành bột mịn.

- Không được khinh thị hắn.

- Mục đích ban đầu của ta, chẳng qua chỉ là muốn Kiếm tông ta phát dương quang đại, danh chấn chư thiên vạn giới, để kiếm tu khắp nơi trên thế giới đều gia nhập Kiếm tông chúng ta... Đáng tiếc, chữ tham hại người. Chữ tham này, không chỉ che đậy đôi mắt của ta, còn che đậy lòng ta...

Giữa sân, Mục Phong Trần nhìn Lý Huyền Phong rất rất lâu, cuối cùng, hắn quay người rời đi, hắn đi đến bên trong đại điện Kiếm tông, nhìn pho tượng nam tử áo xanh ở không xa trước mặt, một lát sau, hắn lắc đầu cười một tiếng:

Sở dĩ mạo hiểm tới giết Lý Huyền Phong, cũng không phải hành động theo cảm tính, mà là người này phải chết!

Linh hồn đã triệt để tiêu vong!

Đương nhiên, mặc kệ là Lý Huyền Phong hay là Mục Phong Trần, trong lòng Diệp Huyền hắn, đều là kẻ chắc chắn phải chết.

...

Hắn cũng không muốn bị Kiếm tông bao vây!

Nhìn thấy Diệp Huyền, Vũ Vấn trầm giọng nói:

Diệp Huyền trở lại Võ viện, Võ viện lúc này cũng là khắp nơi bừa bộn.

- Xúc động! Lý Huyền Phong kia trên danh nghĩa là đệ tử của Mục Phong Trần, kì thực là hai ông cháu. Ngươi giết Lý Huyền Phong, Mục Phong Trần kia nhất định sẽ liều mạng tìm ngươi báo thù!

Diệp Huyền hắn cũng không muốn giữ lại kẻ địch qua đêm!

Diệp Huyền nói khẽ:

Bây giờ hắn còn chưa có biện pháp giết chết Mục Phong Trần, bởi vậy, hắn lựa chọn giết chết Lý Huyền Phong.

Dù sao, vị tổ sư kia đã không phải là người thời đại này.

Hắn biết rõ, mặc dù tổ sư Kiếm tông trách cứ đám người Mục Phong Trần, thế nhưng, đám kiếm tu kia sẽ không thay đổi ý nghĩ.

- Bọn hắn sẽ không bỏ qua cho ta, đã như vậy, vì sao ta không trực tiếp giết chết bọn hắn trước?

Có thể giết, nhất định phải giết!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta không giết hắn, chẳng lẽ hai ông cháu bọn hắn sẽ bỏ qua ta sao?

Vũ Vấn yên lặng.

Cuộc chiến tranh này, mặc dù Võ viện thắng, thế nhưng, cũng phải bỏ ra cái giá đáng kể, đặc biệt là đám người áo đen xuất hiện cuối cùng kia, càng làm cho Võ viện tổn thất nhiều cường giả!

Vũ Vấn lắc đầu:

Diệp Huyền gật đầu.

- Ngươi đi Kiếm tông giết Lý Huyền Phong?

Hơn nữa, Kiếm tông đã biết Giới Ngục tháp ở trên người hắn.

Đương nhiên, cho dù Kiếm tông bỏ qua, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Nếu không phải lần này hắn đã sớm có phòng bị, Diệp Linh nhất định sẽ rơi vào trong tay Kiếm tông!

Vừa nghĩ tới đó, hắn càng hận không thể giết sạch tất cả đám người Kiếm tông!

Trước mặt Diệp Huyền, Vũ Vấn khẽ lắc đầu:

- Thôi. Ngươi cũng không phải là người Võ viện ta, lão phu cũng không muốn quản nhiều như vậy.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền tìm tới An Lan Tú và Liên Vạn Lý còn có Diệp Linh, mấy người Mặc Vân Khởi cũng chạy đến.

Mọi người đoàn tụ!

- Diệp thổ phỉ, ngươi yên tâm đi! Chúng ta sẽ không để ngươi bỏ xa đâu!

Mặc Vân Khởi cười nói:

Những người này đều có giao tình quá mệnh với hắn!

Mà hắn không muốn mất đi những người bằng hữu trước mắt này!

Hắn biết, nhiều khi, sẽ có người tiến lên rồi sẽ không còn nữa!

- Mặc huynh, Võ viện là một địa phương tốt, các ngươi ở nơi đây có khả năng học được rất rất nhiều thứ, nhất định phải tu luyện cho thật tốt, về sau, ta hi vọng sẽ được kề vai chiến đấu với các ngươi!

- Ngươi sợ liên lụy đến chúng ta sao?

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Đã liên lụy đến các ngươi.

Mặc Vân Khởi trầm giọng nói:

- Kỳ thật, Diệp thổ phỉ, mấy người chúng ta cũng không yếu. Ta cũng đã đạt đến Nguyên Cảnh, hiện tại Thánh cảnh căn bản không phải đối thủ của ta, lại trải qua một đoạn thời gian, đánh chết Tạo Hóa cảnh đối với ta chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bạch Trạch đột nhiên nói:

- Đối thủ của hắn, hiện tại đã là Đạo cảnh!

Mặc Vân Khởi: "..."

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Một bên, Mặc Vân Khởi cười hắc hắc:

Giới Ngục tháp này xuất hiện trên thân hắn, cũng không phải chuyện trùng hợp gì, dường như là có người cố ý an bài, mà sự phức tạp trong đó, hắn cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn biết, khẳng định là sự tình không đơn giản!

Lời nam tử áo xanh nói trước khi rời đi, đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ.

- Chư vị, nhận biết ta, có lẽ là chuyện bất hạnh nhất của các ngươi, bởi vì ta cảm thấy, khẳng định ngày sau ta sẽ còn có không ít phiền phức.

Trong sân, Diệp Huyền trầm giọng nói:

Một nhóm người này, đều là người theo hắn từ Thanh Thương giới đến giờ!

Diệp Huyền cười nói:

- Bất kể thế nào, các ngươi là bằng hữu của ta, là huynh đệ của ta, điều này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

Mặc Vân Khởi cười hắc hắc:

- Ngươi đột nhiên tuyệt hảo như thế, ta có chút không quen a!

Nghe vậy, mọi người giữa sân nhìn nhau cười một tiếng!

- Tu luyện!

Mặc Vân Khởi đột nhiên đứng dậy:

- Không lãng phí thời gian với các ngươi!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Bạch Trạch cũng đứng dậy rời đi.

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền:

- Sự tình tiếp theo, có tính toán gì không?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Chủ động xuất kích!

An Lan Tú khẽ gật đầu:

- Hết thảy phải cẩn thận.

Diệp Huyền nói:

- Mấy người các ngươi cũng vậy! Đề phòng Kiếm tông và cả tên Tinh chủ kia.

Tinh chủ!

Theo hắn suy đoán, đám người áo đen xuất hiện trước đó, có khả năng là do Tinh chủ phái tới!

Mà những người này xuất hiện, cũng làm cho hắn hiểu được, mặc dù đám người Nhạc lão tin tưởng Giới Ngục tháp không ở trên người hắn, thế nhưng, vẫn sẽ có người tin tưởng Giới Ngục tháp ở trên người hắn.

Tóm lại, hắn không muốn ngồi chờ chết!

Sau khi tạm biệt với đám người An Lan Tú, Diệp Huyền rời đi Thần Võ thành, đi đến phía ngoài thành, hắn tìm được đám người Nhạc lão.

Nhạc lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn đám người Nhạc lão:

- Chư vị, các ngươi muốn cứ thế mà đi sao, hay là muốn tiêu diệt Kiếm tông, đoạt lấy món bảo vật kia?

Nhạc lão lãnh đạm nói:

- Ngươi nói xem?

Diệp Huyền nói:

- Nếu là lựa chọn thứ hai, như vậy, giờ phút này, Kiếm tông suy yếu, chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta.

Nhạc lão yên lặng, rõ ràng, là có điều lo lắng!

Diệp Huyền khẽ lắc đầu cười một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ một bên:

- Diệp công tử thất vọng đối với chúng ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận