Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3664. Chúng ta vô địch, ngươi cứ thoải mái! (2)



Chương 3664. Chúng ta vô địch, ngươi cứ thoải mái! (2)




Lão giả trào phúng: “Tại sao ta phải đổi địa điểm với ngươi?”
Tuyết Sơn Vương nhíu mày: “Trận chiến giữa ta và ngươi không liên quan đến người khác!”
Lão giả cười lạnh lùng: “Không nhận ra Tuyết Sơn Vương ngươi lại là một người từ bi như vậy? Theo như ta được biết, để đạt được một cảnh giới mới, ngươi đã không từ thủ đoạn để chiếm đoạt tài nguyên của Táng Vực. Sao nào, giờ ngươi lại mủi lòng với sinh linh trên vũ trụ này à? Ngươi không thấy nực cười lắm sao hả?”
Tuyết Sơn Vương nhìn lão giả: “Ngươi muốn hủy diệt Táng Vực?”
Lão giả nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ngươi đoán đúng rồi!”
Dứt lời, hắn ta bèn bước lên phía trước một bước. Một bước này kèm theo một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên tuôn trào từ cơ thể hắn ta. Chỉ trong chốc lát, thời không ở Táng Vực sôi sùng sục lên!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Cổ Sầu đều sầm xuống!
Lão giả này thực sự muốn hủy diệt Táng Vực!
Lúc này, Cổ Sầu ở phía xa xa đột nhiên nói: “Các hạ, có cần thiết phải hủy diệt cả Táng Vực không?”
Lão giả liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Muốn diệt thì diệt, ngươi có ý kiến gì à?”
Cổ Sầu nhíu mày: “Lão đầu, ta cho ngươi hay, ngươi hủy diệt chúng ta không quan trọng, thế nhưng nơi này có một người ngươi không thể đắc tội được đâu, ngươi phải nghĩ cho kĩ!”
Lão giả trào phúng: “Ta không đắc tội được ư? Ngươi đang đùa đấy à?”
Cổ Sầu đột nhiên chỉ vào Diệp Huyền, đoạn phẫn nộ nói: “Diệp huynh của ta ở đây mà ngươi dám ngông cuồng hả?”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn trợn trừng mắt.
Đậu má, Cổ Sầu ngươi có ý gì thế? Mẹ kiếp, ngươi đang kéo hận thù cho ta đấy hả?
Lão giả nhìn Diệp Huyền, khi trông thấy đối phương, hắn ta nhíu mày: “Ngươi…”
Cổ Sầu vội vàng nói: “Đây là Diệp huynh của ta, là đệ nhất nhị… à đệ nhất thiên tài hiện giờ! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi dám động vào hắn, đầu ngươi sẽ có một thanh kiếm cắm thẳng vào đấy!”
Diệp Huyền: “…”
Mọi người: “…”
Lão giả nhìn Diệp Huyền, một lát sau hắn ta trầm mặc nói: “Tại sao ta cứ nổi sát niệm với ngươi thì lại cảm giác có chút nguy hiểm nhỉ?”
Diệp Huyền do dự một lát, hắn đang định nói chuyện thì Cổ Sầu đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, đoạn chắp tay: “Diệp huynh, trước đó ngươi gọi ta là Cổ huynh, ta gọi ngươi là Diệp huynh, như vậy cũng có nghĩa là chúng ta là huynh đệ. Nếu đã là huynh đệ thì ta có chuyện cần giúp đỡ, ngươi sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
Mặt Diệp Huyền đen sì: “Ngươi…”
Cổ Sầu đột nhiên vỗ vai Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Ta biết, chắc chắn ngươi sẽ không từ chối đâu!”
Nói đoạn, hắn ta không đợi Diệp Huyền lên tiếng đã cầm Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền lên, sau đó cả người biến mất. Khi xuất hiện trở lại một lần nữa, hắn ta đã ở ngay trước mặt lão giả. Hắn ta đưa Thanh Huyền kiếm đến trước mặt lão giả, đoạn mỉm cười: “Các hạ, ta biết ngươi rất mạnh, thế nhưng ngươi dám đấu với người tạo ra thanh kiếm này không?”
Lão giả liếc nhìn Thanh Huyền Kiếm, sau đó cười nói: “Sao nào, ngươi đang uy hiếp ta đấy à?”
Cổ Sầu khẽ cười: “Không dám!”
Lão giả nhìn hắn ta “Ta nói thật với ngươi vậy, không phải ta muốn hủy diệt vũ trụ của ngươi mà là phía trên muốn hủy diệt vũ trụ của các ngươi, bởi vì sự xuất hiện của Tuyết Sơn Vương khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm! Mặc dù chỉ là một chút, thế nhưng bọn họ không muốn sau này vũ trụ này xuất hiện người mạnh hơn! Ngươi hiểu không?”
Cổ Sầu trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta hiểu rồi!”
Lão giả chỉ vào Diệp Huyền ở phía dưới, sau đó nói: “Vừa rồi ngươi nói với ta nhiều như vậy là cố ý muốn ta nhắm vào hắn. Rất rõ ràng, thiếu niên này không hề đơn giản! Thế nhưng ngươi không biết đấy thôi, hắn càng không đơn giản thì càng đáng chết! Bởi vì bên trên sẽ không để bất cứ dị loại nào xuất hiện!”
Diệp Huyền: “…”
Cổ Sầu trầm mặc một lúc rồi nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười khổ: “Diệp huynh, ta thực sự không biết ra vẻ rồi, chi bằng ngươi làm đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn cầm Thanh Huyền Kiếm đến trước mặt Diệp Huyền, đoạn bảo: “Xin lỗi, ta muốn cứu tộc nhân của ta, thế nên mới kéo ngươi xuống nước. Thế nhưng hiện giờ xem ra, ngươi hoàn toàn không cần ta phải kéo hận thù cho ngươi nữa rồi. Con người ngươi trời sinh đã tự mang hận thù… Ban đầu ta còn thấy lo, giờ thấy hắn ta định xử lí ngươi như thế đột nhiên ta lại không hoang mang nữa! He he…”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, lão giả đưa mắt nhìn Diệp Huyền: “Kể cả Tuyết Sơn Vương cũng không khiến ta cảm nhận được nguy hiểm, thế nhưng ngươi lại có thể khiến ta cảm nhận được nguy hiểm. Thiếu niên, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta không có ý muốn đối địch với ngươi!”
Lão giả nhìn hắn: “Nhưng chúng ta bắt buộc phải giết ngươi thì sao?”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Chỉ bởi ta khiến ngươi cảm thấy nguy hiểm?”
Lão giả gật đầu: “Chúng ta không cho phép bất cứ ai uy hiếp đến mình! Giết thiên tài từ trong trứng nước, ngươi hiểu đạo lí này chứ?”
Diệp Huyền nhìn đối phương: “Nói vậy tức là ngươi bắt buộc phải giết ta?”
Lão giả nói: “Đúng vậy, bởi vì chúng ta không muốn Tuyết Sơn Vương thứ hai xuất hiện!”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Các ngươi ngang ngược quá!”
Lão giả nói: “Ngươi gọi người đi!”
Nói đoạn, hắn ta dừng lại một chút rồi mỉm cười: “Đúng vậy, ngươi cứ gọi đi, gọi bao nhiêu cũng được. Chúng ta vô địch, ngươi cứ thoải mái!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3664.



Bạn cần đăng nhập để bình luận