Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 782: Hiện Tại, Ta Rất Tức Giận!

Dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, nữ tử nói:

- So với năm đó, đã kém xa vạn dặm! Vào năm đó, Thần tộc ta là khí phái nhất chư thiên vạn giới, mà bây giờ, phần lớn kiến trúc đã biến mất.

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn cung điện cuối thềm đá, nói:

- Đây một tòa thần điện là cuối cùng.

Thần điện!

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Hiện tại Thần tộc còn tất cả bao nhiêu tộc nhân?

Nữ tử nói:

Trên thềm đá, một lão giả chậm rãi đi xuống, bên cạnh lão giả, chính là tên nam tử trung niên bị Diệp Huyền chém đi cánh tay phải.

Đúng lúc này, giữa chân mày Diệp Huyền, chữ ‘Mộng’ lại hiện ra, đầu tên nam tử trung niên trực tiếp bay ra ngoài.

Không chỉ như thế, một tấm lưới màu vàng bao phủ quanh Diệp Huyền cùng Đế Khuyển, tấm lưới này trực tiếp bao trùm Diệp Huyền cùng Đế Khuyển.

- Ngươi tên nhân loại này, ngươi. . . .

Năm đó, Thần tộc có hơn trăm triệu tộc nhân.

Nói xong, hắn nhìn lão giả lộ ra gương mặt âm trầm, nói:

- Hơn một vạn ba ngàn.

Diệp Huyền vẫn đứng tại chỗ, hắn nhìn cái đầu bay lên cao kia, lãm đạm nói:

Đúng lúc này, bốn tên cường giả cầm trường thương trong tay, người mặc khôi giáp màu vàng đột nhiên xuất hiện chung quanh Diệp Huyền cùng Đế Khuyển.

Nghe vậy, sắc mặt Đế Khuyển trầm xuống.

Lão giả và nam tử trung niên đi đến trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:

Vừa dứt lời, bên phải hắn và Đế Khuyển, đầu bốn tên cường giả mặc khôi giáp màu vàng bay lên cao, máu tươi bắn lên như suối!

Nhìn thấy cảnh này, gương mặt Diệp Huyền không có biến hóa gì, sắc mặt Đế Khuyển lại trầm xuống.

Tức giận!

- Bảo ngươi im miệng lại không im miệng, vậy ngươi im miệng vĩnh viễn đi!

- Ta hiện tại, rất tức giận.

Nhưng vào lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói:

Diệp Huyền xuất kiếm với tốc độ rất khủng bố, ngay cả hắn cũng chỉ cảm nhận được quỹ tích mơ hồ mà thôi, hơn nữa, Diệp Huyền đồng thời xuất kiếm, dường như còn mang theo một cỗ lực lượng thần bí.

Đứng cạnh Diệp Huyền, nữ tử kia nhìn về phía lão giả, nói:

Lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hiện tại trong mắt của hắn đã có thêm một tia kiêng kị!

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

Đó là tâm tình của Diệp Huyền vào lúc này.

- Hắn là khách của Thần tộc ta!

Nữ tử nhìn thẳng lão giả, nói:

- Tên nhân loại này tự tiện giết Thần tộc ta, ngươi còn dẫn hắn vào Thần tộc, ngươi còn hỏi ta có ý gì?

Miểu sát!

- Kỷ trưởng lão, ngươi có ý gì?

Lão giả lạnh lùng nói:

- Có ý gì?

Chính cỗ lực lượng thần bí kia mới là nhân tố quyết định trấn áp đám người nam tử trung niên không thể phản kháng!

Không riêng gì Diệp Huyền tức giận, nó hiện tại cũng đã nổi giận.

Trong mắt Đế Khuyển hiện tại đã sinh ra thô bạo.

- Các ngươi muốn làm cái gì!

Lão giả cười lạnh, nói:

- Khách? Liên Loan Nhi, ngươi đang nói chuyện cười sao? Một nhân loại, ngươi còn bảo hắn là khách, ngươi. . .

Vào lúc này, Đế Khuyển bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên xông ra ngoài.

Lão giả biến sắc, hai cánh tay hắn đan lại ngăn ở trước mặt.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, lão giả bị Đế Khuyển đánh lui hơn trăm trượng!

Ngay sau đó, Đế Khuyển lại xông về phía lão giả lần nữa.

Lúc này, bốn phía xuất hiện một ít kim giáp thị vệ, nữ tử vung tay lên, quát:

- Lui ra!

- Ngươi khôi phục, có muốn lưu tại trong tộc hay không?

Liên Loan Nhi nhìn về phía Đế Khuyển, nói:

- Ta không cần nhiều, chỉ cần một chút, liền có thể khôi phục.

Đế Khuyển nói:

- Ngươi tự nhiên là có tư cách, nhưng mà Thánh Tuyền đến bây giờ, đã không còn lại bao nhiêu. . .

Liên Loan Nhi thấp giọng thở dài, nói:

Đúng lúc này, Diệp Huyền điểm nhẹ một chỉ về phía trước.

Trên không, lão giả đang giao thủ với Đế Khuyển giật mình, hắn lập tức lui sang bên trái một trăm trượng!

Lão giả vừa dừng lại, hai cánh tay hắn đã rơi ra ngoài.

Liên Loan Nhi nhìn Diệp Huyền thật sâu, trong mắt sinh ra một tia ngưng trọng và kiêng kỵ!

Trên không, lão giả mất đi hai tay đã hoảng hốt, liên tục lùi lại, trực tiếp lui đến trước thần điện.

Đế Khuyển không tiếp tục ra tay, nó trở lại bên cạnh Diệp Huyền, sau đó nhìn về phía Liên Loan Nhi, nói:

- Ta muốn mượn dùng Thánh Tuyền một chút.

Liên Loan Nhi lưỡng lự, gương mặt Đế Khuyển lạnh lẽo, nói:

- Chẳng lẽ ta không có tư cách sao?

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên không trung, hiện tại, Đế Khuyển đã áp chế lão giả kia gắt gao, nhưng mà, thực lực lão giả cũng không yếu, bởi vậy, một người một thú khó phân thắng bại trong thời gian ngắn.

Sắc mặt nữ tử tên là Liên Loan Nhi không thay đổi, cũng không nói gì.

- Xem ra địa vị của ngươi trong Thần tộc không có vững chắc nha.

Đứng cạnh nữ tử, Diệp Huyền nói:

Trên thềm đá, Đế Khuyển đang đại chiến với lão giả.

Những kim giáp thị vệ do dự một chút, sau đó lui sang một bên.

Diệp Huyền cũng nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển yên lặng.

Diệp Huyền cười nói:

- Đế Khuyển huynh, nếu ngươi muốn lưu lại nơi này, ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi!

Đế Khuyển lắc đầu, nói:

- Ta đáp ứng đi cùng ngươi ba năm, chính là ba năm.

Nghe vậy, Liên Loan Nhi cau mày, nói:

- Ngươi chính là Thần tộc. . . .

Đế Khuyển không kiên nhẫn nói:

- Năm đó ta liều sống liều chết vì Thần tộc, bây giờ muốn dùng Thánh Tuyền một chút cũng không được?

Liên Loan Nhi yên lặng.

Gương mặt Đế Khuyển dần lạnh lẽo, trong mắt hắn mang theo sát ý không chút che giấu.

Nhìn thấy cảnh này, Liên Loan Nhi sầm mặt lại, nói:

- Thánh Tuyền có thể cho ngươi dùng, nhưng mà, ta có một điều kiện, ba năm sau, ngươi nhất định phải trở về Thần tộc ta.

Đế Khuyển lắc đầu, nói:

- Ta sẽ không trở về.

Liên Loan Nhi lông cau mày, nói:

- Vì sao?

Đế Khuyển nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói khẽ:

- Thần tộc này, đã làm cho ta cảm thấy nó quá lạ lẫm.

Lạ lẫm!

Lúc này, trong lòng nó không còn huyễn tưởng chấn hưng Thần tộc.

Chủng tộc này, chính nó đã không nhìn thấy hi vọng!

Liên Loan Nhi còn muốn nói điều gì, Đế Khuyển lại lắc đầu, nói:

- Mang ta đi Thánh Tuyền, ta dùng không bao nhiêu.

Liên Loan Nhi nhìn thoáng qua Đế Khuyển, sau đó nói:

- Đi theo ta!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nàng cuối cùng vẫn lựa chọn cho, bởi vì nàng biết, nếu như không cho, Đế Khuyển khẳng định sẽ trắng trợn cướp đoạt.

Đế Khuyển hiện tại không phải hết sức đáng sợ, thế nhưng, vị kiếm tu bên cạnh Đế Khuyển cũng không phải đáng sợ bình thường.

Nàng vẫn tương đối kiêng kị phi kiếm của Diệp Huyền!

Rất nhanh, Liên Loan Nhi mang theo Đế Khuyển đi vào một đầm nước, ở trung ương đầm nước có một vòng xoáy.

Liên Loan Nhi chỉ vào vòng xoáy xa xa.

- Chính là nó!

Đế Khuyển khẽ gật đầu, thả người nhảy lên, trực tiếp chui vào bên trong vòng xoáy.

Diệp Huyền đứng bên cạnh, Liên Loan Nhi nói khẽ:

- Bên ngoài bây giờ, Nhân tộc rất mạnh mẽ hay sao?

Gương mặt Diệp Huyền biến thành cổ quái, nói:

- Thời đại Thần tộc, Nhân tộc rất yếu sao?

Liên Loan Nhi gật đầu, nói:

- Rất yếu, Nhân tộc khi đó không có văn minh võ đạo của mình.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Thời đại không giống nhau.

Liên Loan Nhi nhìn về phía chân trời, cảm thấy mờ mịt, nói:

- Đúng vậy, hiện tại đã không phải là thời đại Thần tộc ta.

Diệp Huyền nhìn về phía Liên Loan Nhi, không thể không nói, nữ nhân này rất đẹp, là loại hình vừa nhìn đã cảm thấy kinh diễm.

Lúc này, Liên Loan Nhi nhìn về phía Diệp Huyền, nói:

- Ngươi và nó tới Thần tộc lần này, khẳng định còn có chuyện khác!

Diệp Huyền nhìn vòng xoáy nơi xa, nói:

- Nó muốn chấn hưng Thần tộc.

Liên Loan Nhi lắc đầu, nói:

- Khó!

Diệp Huyền hỏi:

- Biết Giản Tự Tại không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận