Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1632: Ngươi vô địch rồi

Khi thấy thanh kiếm này, sắc mặt lão phụ lập tức thay đổi: “Phàm kiếm!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đây là kiếm của sư phụ ta, ta vào tìm nàng ta, nàng ta mặc một bộ váy trắng, không thích nói chuyện, tiền bối đã bao giờ gặp nàng ta chưa?”

Lão phụ nhìn chằm chằm hắn: “Chủ nhân của thanh kiếm này là sư phụ của ngươi à?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Ta đã tìm nàng ta suốt một thời gian dài.”

Lão phụ lắc đầu: “Không, ngươi nói dối, nếu ngươi là đồ đệ của chủ nhân thanh kiếm này, vì sao ngươi lại yếu như vậy?”

Diệp Huyền chớp mắt: “Ta yếu sao?”

Lão phụ nhìn hắn: “Ngươi không yếu sao?”

Diệp Huyền đột nhiên nói: “Đúng rồi, sư phụ ta nói để cho ta lĩnh ngộ chân lý kiếm đạo, bởi vậy đã phong ấn tu vi của ta.”

Mí mắt bà lão giật giật, nàng nhìn Diệp Huyền với vẻ do dự.

Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên trắng bệch: “Sư phụ ta sẽ không chết ở đây chứ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, nàng ta nói như vậy ta có thể lĩnh ngộ Phàm kiếm!”

Lão phụ lạnh nhạt nói: “Chưa từng gặp.”

Cho dù không bị phong ấn tu vi sợ là cũng khó chống lại.

Hẳn là không thể.

Lão phụ đột nhiên đưa tay khoác lên vai Diệp Huyền, một luồng sức mạnh to lớn lập tức khóa chặt toàn thân hắn, mặt Diệp Huyền không đổi sắc.

Nghe vậy mí mắt lão phụ lại giật, chủ nhân của Phàm kiếm chết ở đây?

Một lát sau, mặt mày lão phụ nhíu chặt: “Quả thực đã bị phong ấn.”

Sự tình chứng minh rõ ràng, hiện tại hắn ở trước mặt lão phụ này ngay cả lực đánh trả cũng không có!

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Tiền bối, ngươi đã từng gặp sư phụ ta chưa?”

Diệp Huyền đột nhiên có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Sao, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Phàm kiếm!

Lão phụ liếc nhìn Diệp Huyền, lạnh nhạt nói: “Nàng ta hẳn là chưa chết!”

Có thể sao?

Cho dù là vị đó cũng không giết được chủ nhân của Phàm kiếm.

Lão phụ nói: “Ở đây rất nguy hiểm!”

Lão phụ nhìn hắn: “Ngươi tốt nhất nên rời đi!”

Nói xong nàng ta rời đi.

Lão phụ gật đầu.

Lão phụ nói: “Ta có lợi ích gì không?”

Diệp Huyền nhìn lão phụ: “Thật sao?”

Diệp Huyền nói: “Biết, đây là kiếm sư phụ đưa cho ta, nhưng kiếm này cũng không có một chút tác dụng gì, không dùng được như kiếm khác của ta.”

Mí mắt lão phụ lại giật: “Ngươi... Ngươi không biết thanh kiếm này sao?”

Diệp Huyền đưa kiếm của nữ tử váy trắng cho lão phụ: “Kiếm này cho ngươi!”

Diệp Huyền nhất thời thở phào nhẹ nhõm, hắn do dự một chút rồi nói: “Nhưng ta không tìm được nàng ta.”

Diệp Huyền lại đột nhiên giữ chặt nàng ta: “Tiền bối, ngươi có thể giúp ta không?”

Lão phụ nhìn hắn: “Muốn ta giúp ngươi tìm người sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Ta muốn tìm sư phụ!”

Diệp Huyền khó hiểu: “Vì sao?”

Nói xong, nàng ta chỉ ra đằng xa: “Ngươi mau đi đi, đừng chết ở chỗ của ta, lão phụ không muốn gặp phiền toái!”

Lão phụ lắc đầu: “Chỉ số thông minh của ngươi...”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Không có! Ta cảm thấy rất yên tĩnh, không có nguy hiểm.”

Lão phụ đột nhiên tức giận nói: “Ngươi có biết đây là thanh kiếm gì không?”

Diệp Huyền nhìn lão phụ nói: “Chính, chính là một thanh kiếm rất bình thường mà! Ta dùng nó không quen chút nào!”

Lão phụ nhìn chằm chằm hắn: “Vì sao sư phụ ngươi lại muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ?”

Diệp Huyền nhếch miệng cười: “Sư phụ nói ta thiên tư thông tuệ, là thiên tài hiếm có khó tìm. Còn có, đại ca ta cũng nói ta là thiên tài kiếm đạo thiên hạ vô song, còn có huynh đệ ta cũng nói vậy, bọn hắn đều nói ta là kỳ tài kiếm đạo!”

Lão phụ nhíu mày thật sâu: “Đại ca ngươi? Huynh đệ ngươi?”

Diệp Huyền vội vàng gật đầu, hắn lấy thanh kiếm của thanh y nam tử và kiếm tu trung niên ra đưa tới trước mặt lão phụ: “Ngươi xem, đây là kiếm của bọn hắn!”

Thấy được hai thanh kiếm này, mặt lão phụ lập tức thay đổi, nàng ta kìm lòng không đậu mà lui về phía sau vài bước, trong nháy mắt bàn tay hơi run rẩy.

Ông trời ơi!

Ba thanh Phàm kiếm!

Lão phụ lắc đầu: “Không cần!”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Ngươi thật sự không cần sao?”

Lão phụ nặn ra một nụ cười: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần như thế, ngươi mau đi đi! Sau khi trời sáng họ sẽ đóng cửa.”

Nàng ta cũng không tiếp được nhân quả này!

Mí mắt lão phụ hơi giật, nàng ta nào dám lấy kiếm này?

Nói xong, hắn lấy một thanh kiếm trong đó đưa cho lão phụ: “Tiền bối, kiếm này tặng cho ngươi, coi như cảm ơn ngươi.”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, nàng ta đã vào rồi! Nói muốn tìm ai đó nhưng mãi vẫn chưa ra ngoài!”

Tìm ai đó?

Lão phụ nhíu mày, tìm ai nhỉ?

Một lát sau, nàng ta lắc đầu: “Ta không biết sư phụ ngươi ở nơi nào, cũng sẽ không tìm người, ngươi...”

Nói xong nàng ta chỉ về phía trước: “Ngươi đi về phía trước, đi thẳng rồi rẽ phải khoảng trăm trượng. Nơi đó có một tiệm cầm đồ gọi là tiệm cầm đồ Thiên Đạo, ngươi có thể đến đó hỏi một chút.”

Tiệm cầm đồ Thiên Đạo?

Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Bọn họ có biết không?”

Lão phụ nói: “Tin tức của họ linh thông hơn, có lẽ là biết.”

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Được!”

Lão phụ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngươi, sư phụ ngươi thật sự đã từng vào đây?”

Diệp Huyền lại hỏi: “Được không?”

Lão phụ: “...”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi có thể giúp ta tìm sư phụ của ta không? Nếu ngươi có thể tìm thấy nàng ta, cả ba thanh kiếm của ta đều sẽ tặng cho ngươi!”

Lão phụ nhìn Diệp Huyền, trong lòng giống như sóng triều đang quay cuồng, rốt cuộc thiếu niên trước mắt này là ai?

Từ khi nào mà Phàm kiếm biến thành bắp cải vậy trời?

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, ngươi đúng là một người tốt!”

Miệng lão phụ khẽ co giật, không nói lời nào.

Diệp Huyền khẽ chào lão phụ rồi xoay người rời đi.

Lúc này lão phụ đột nhiên nói: “Chậm đã!”

Diệp Huyền xoay người nhìn lão phụ, lão phụ do dự một chút rồi nói: “Ta đưa ngươi đi! Nếu không có thể ngươi không đến nơi đó được!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này tầng thứ chín đột nhiên nói: “Ngươi vô địch rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận