Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 488: Lầu Bốn?

Người áo bào tro lãnh đạm nói:

- Khô tông chủ hẳn phải biết sự tình giữa Thương Kiếm tông ta và Hộ Giới minh a?

Khô Minh Hư khẽ gật đầu:

- Biết. Đúng, Ma tông ta sẽ không tham dự.

Người áo bào tro lãnh đạm nói:

- Khô tông chủ, nếu ta là ngươi, hiện tại là lúc nên thu tay lại, kịp thời rời đi Thanh Châu!

Nghe vậy, Khô Minh Hư cau lại chân mày, hiện tại Ma tông đang nhanh chóng phát triển, rời đi lúc này, quá thua lỗ!

Người áo bào tro nói:

- Hẳn là sẽ không, Lục tôn chủ đã đáp ứng Ma tông ta, Thanh Châu sau này, đều giao cho Ma tông ta.

- Hộ Giới minh có đức hạnh gì, ngươi không biết? Hiện tại, bọn hắn cần Ma tông các ngươi, bởi vậy, các ngươi có bất cứ yêu cầu gì, bọn hắn đều sẽ đáp ứng, thế nhưng, một khi Bản nguyên tâm tới tay, đến lúc đó, đối với bọn hắn mà nói, Ma tông ngươi không còn bất kỳ giá trị gì nữa.

- Khu vực Thanh Châu bây giờ hỗn loạn không thể tả, Bản nguyên tâm sắp xuất thế, một khi Bản nguyên tâm xuất thế, khi đó, đối với Hộ Giới minh mà nói, Ma tông ngươi và Huyết tông đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa! Lúc đó, không cẩn thận một chút, Ma tông ngươi và Huyết tông đều sẽ vạn kiếp bất phục!

Người áo bào tro lạnh lùng nói:

- Còn xin tiền bối chỉ bảo cho biết!

Khô Minh Hư vẫn có chút lưỡng lự!

- Khô tông chủ, nếu hiện tại ngươi không bỏ được, về sau Ma tông ngươi muốn đi cũng không thể đi được!

Nói xong, hắn có chút dừng lại, sau đó lại nói:

Người áo bào tro nói:

Khô Minh Hư nhìn về phía người áo bào tro:

- Ngươi tin?

- Nếu Khô tông chủ không muốn rời đi, cũng được, bản chủ cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Khô Minh Hư do dự một chút, sau đó nói:

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Còn nữa, bây giờ, Thanh Châu này, Bản nguyên tâm đã sắp xuất thế, một khi Bản nguyên tâm xuất hiện, Thanh Châu chính là một vòng xoáy lớn, Ma tông ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, khó đảm bảo sẽ không bị cuốn vào bên trong vòng xoáy. Đến lúc đó, Ma tông ngươi có muốn rời khỏi cũng là vô cùng khó khăn!

Người áo bào tro đột nhiên nói:

- Ngươi nói xem?

- Xin hỏi tiền bối, lần này ngoại trừ Thương Kiếm tông, còn có thế lực khác đối phó Hộ Giới minh?

- Huyền môn đã biểu thị gia nhập!

- Tiền bối dừng bước!

Huyền môn!

Nhưng vào lúc này, Khô Minh Hư đột nhiên nói:

Mà giờ khắc này, Khô Minh Hư lại hơi lúng túng một chút.

Hơn nữa, có khả năng không chỉ có một mình Huyền môn!

Thế lực này vẫn luôn vô cùng thần bí, thực lực, khẳng định cũng là vô cùng cường đại! Nếu như chỉ có Thương Kiếm tông, khẳng định là chơi không lại Hộ Giới minh, nhưng nếu tăng thêm Huyền môn, vậy lập tức khó nói.

Người áo bào tro ngừng lại, Khô Minh Hư hỏi:

Nghe vậy, trong lòng Khô Minh Hư kinh hãi, đang muốn nói chuyện, mà lúc này, người áo bào tro đã biến mất không thấy gì nữa.

Trong điện, Khô Minh Hư ngồi trên ghế trầm mặc rất lâu.

Giờ phút này, trong lòng hắn như dời sông lấp biển.

Người áo bào tro lãnh đạm nói:

Người áo bào tro trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Còn xin tiền bối chỉ rõ!

Khô Minh Hư do dự một chút, sau đó khẽ thi lễ:

Đi hay là không đi?

Nếu đi ngay lúc này, thật sự là có chút thua thiệt, nhưng nếu không đi, vũng nước đục ở Thanh Châu lần này, hiện tại hắn quả thật không muốn dính vào!

Trong điện, Khô Minh Hư yên lặng rất lâu, sau đó lắc đầu thở dài...

...

Một chỗ trong tinh không, có một vòng xoáy màu đen kịt, đột nhiên, một chiếc Tinh Không Vân Hạm đột nhiên bay ra từ bên trong vòng xoáy đen kịt này .

Phía trên Tinh Vân hạm, một nam tử trung niên và một lão giả đứng đấy.

Lão giả nhìn lướt qua bốn phía, lông mày nhăn lại thật sâu:

- Vắng vẻ như thế... Sẽ không có người chúng ta muốn tìm a?

Nam tử trung niên lắc đầu cười một tiếng:

Chẳng mấy chốc nữa Hộ Giới minh sẽ có động tác lớn, mà trước lúc đó, hắn nhất định phải tăng lên thực lực của bản thân.

Mà bây giờ hắn chỉ có một việc muốn làm, tu luyện!

Mặc dù hắn không thể cải biến cục diện Thanh Châu bây giờ, thế nhưng, nếu có đủ khả năng, hắn vẫn nguyện ý giúp vô số sinh linh trên mảnh đại địa Thanh Châu này một thoáng.

Lần này tới Ma tông, kỳ thật cũng là bởi vì động lòng trắc ẩn, Ma tông còn ở Thanh Châu, khẳng định sẽ còn vô số người gặp nạn.

Sau khi rời đi Ma tông, Diệp Huyền lập tức tiến vào bên trong một vùng núi.

Rất nhanh, chiếc Tinh Vân hạm này biến mất trong tinh không mịt mờ.

Lão giả trầm giọng nói:

- Giới này hẳn là phạm vi quản hạt của Hộ Giới minh kia, đi tìm bọn hắn, để bọn hắn hỗ trợ tìm kiếm một chút?

- Hộ Giới minh?

Nam tử trung niên nhìn về phía lão giả:

- Vì sao ta chưa từng nghe qua?

Lão giả lãnh đạm nói:

- Một thế lực tam lưu! Ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường!

Nam tử trung niên khẽ gật đầu:

- Vậy mau đi gặp một chút! Hi vọng lần này có thể có thu hoạch, bằng không ta cũng không dám trở về!

- Cũng không biết rốt cục người kia ở nơi nào... Ai!

Nam tử trung niên khẽ lắc đầu:

Nữ nhân kinh khủng kia!

Nữ nhân kia!

Nghe vậy, lão giả dường như nghĩ đến chuyện gì, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ kiêng dè!

- Bất kỳ địa phương nào cũng không thể bỏ qua! Nếu vẫn tìm không ra, một khi vị kia nổi giận, sợ là Linh Hư tinh cung chúng ta cũng triệt để hết rồi!

Mặc dù có Thương Kiếm tông, thế nhưng, sự thật đã nói cho hắn biết vô số lần, người, chỉ có thể dựa vào bản thân!

Cũng chỉ có dựa vào bản thân, mới đáng tin!

Bên trong dãy núi, Diệp Huyền đi tới một dòng suối nhỏ, hắn an vị trên một tảng đá lớn bên cạnh dòng suối nhỏ.

Một lát sau, giữa chân mày của hắn đột nhiên xuất hiện một chữ “Không” nho nhỏ.

Không Gian đạo tắc!

Hiện tại hắn đã là Ngự Pháp cảnh, mà hắn muốn làm, chính là xông vào Chân Ngự Pháp cảnh!

Mặc dù không có linh kiếm, thế nhưng, hắn muốn thử một chút!

Cái gọi là Chân Ngự Pháp cảnh, chính là có thể khống chế không gian, mà đối với không gian, kỳ thật Diệp Huyền biết đến cũng không phải đặc biệt nhiều, bởi vì Ngự Pháp cảnh của hắn bây giờ, là dựa vào Không Gian đạo tắc để đột phá.

Nói thẳng thắn hơn, chính là thiếu trình độ!

Cảm thụ!

Diệp Huyền bắt đầu cảm thụ hết thảy chung quanh, hắn cảm nhận được gió, cảm nhận được đại địa, cảm nhận được dòng nước... Cũng cảm nhận được không gian!

Không gian này, có chút hư vô mờ mịt, thậm chí có chút huyền, mà võ giả, sau khi tu luyện tới một trình độ nhất định, có thể cảm nhận được không gian, thế nhưng, cảm nhận được, không có nghĩa là lý giải được, không có nghĩa là nhận biết được.

Thời gian dần trôi qua, không gian chung quanh Diệp Huyền bắt đầu lay động như gợn sóng, giờ khắc này, không gian không hư vô mờ mịt nữa, mà mắt thường đã có thể nhìn thấy được.

Mượn nhờ Không Gian đạo tắc, Diệp Huyền bắt đầu cải biến không gian xung quanh, rất nhanh, không gian chung quanh hắn trở nên vặn vẹo, mà bản thân hắn, vậy mà cũng có chút bắt đầu vặn vẹo! Nhưng mà, rất nhanh Diệp Huyền đã thu tay lại, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng quặn đau!

Không còn dám lấy bản thân làm thí nghiệm, Diệp Huyền bắt đầu lợi dụng cải biến không gian trước mặt hắn, thời gian dần trôi qua, dòng nước trước mặt hắn vậy mà bắt đầu bị bóp méo...

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận