Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1224: Có phải Đạo Môn cho rằng ta quá dễ nói chuyện rồi không?

Lúc này Viên Tiểu Đao thật sự muốn phát điên lên.

Mới bao lâu không gặp mà tên này lại đột phá rồi!

Hơn nữa cảnh giới kiếm đạo của hắn còn đạt đến Minh cảnh luôn!

Dù gian lận thì cũng không thể điên cuồng vậy chứ!

Bạch y nam tử phía sau Viên Tiểu Đao cũng tái mặt, hắn ta thực sự không ngờ Diệp Huyền lại đạt đến Minh cảnh chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.

Điều này quá vô lí!

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Mới uống được ngụm nước, ngộ ra nhiều điều nên đột phá thôi!”

Nghe vậy, Viên Tiểu Đao suýt chút nữa phát điên.

Viên Tiểu Đao lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, rốt cuộc Kiếm Tôn có rời khỏi Bắc Cảnh không?”

Một lát sau, Viên Tiểu Đao lắc đầu, nói: “Diệp Huyền, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì?”

Cứ với cái đà này thì ai đấu lại được hắn nữa?

Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyền, còn Diệp Huyền thì tỏ vẻ vô tội.

Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong mắt nàng là sát ý không hề che giấu.

Diệp Huyền mỉm cười: “Cái này thì ta không biết. Có điều ta có một kiến nghị nho nhỏ!”

Uống ngụm nước?

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Viên cô nương có đang hiểu lầm gì ta không thế, Diệp Huyền ta là một người ngay thẳng chính trực, mỗi một câu ta nói đều phải suy nghĩ đến lương tâm của mình đấy. Vị Kiếm Tôn tiền bối kia không ở Bắc Cảnh!”

Tên Diệp Huyền này quá ngông cuồng!

Uống ngụm nước xong là đột phá ư?

Diệp Huyền chau mày, hắn thắc mắc: “Đương nhiên là đã rời khỏi Bắc Cảnh rồi! Chứ không hắn ta ở lại đây làm gì? Ta với hắn ta cũng có thân quen gì đâu.”

Diệp Huyền bảo: “Viên cô nương, ngươi cứ nghĩ mà xem, với thực lực này của ta, sau khi có được cái tháp kia thì có thể miễn cưỡng qua được vài chiêu với ngươi. Mà giờ cái tháp kia đã rơi vào tay Kiếm Tôn tiền bối, ngươi nghĩ mà xem, Kiếm Tôn tiền bối là một nhân vật tầm cỡ nào chứ? Một khi hắn ta thực sự khống chế được cái tháp, tới khi ấy hắn ta sẽ thống nhất Tứ Duy vũ trụ. Còn Thần Điện các ngươi e là sẽ mãi mãi vô duyên với cái tháp này. Thế nên ta kiến nghị các ngươi mau chóng đuổi theo đi, nhân cơ hội hắn ta chưa hoàn toàn khống chế được cái tháp mà đoạt cái tháp về, bằng không thì ngươi hãy ngoan ngoãn trở về Thần Điện của ngươi đi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Viên cô nương có tìm được Kiếm Tôn tiền bối không?”

Viên Tiểu Đao nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Viên Tiểu Đao nhìn về phía Diệp Huyền: “Thế thì hắn ta ở đâu?”

Viên Tiểu đao nói: “Nói!”

Diệp Huyền nhìn về phía xa, tuy nhiên Viên Tiểu Đao lại chẳng nói gì nữa.

Lúc này, có một giọng nói truyền đến: “Diệp Huyền…”

Ai cũng biết hiện giờ Kiếm Tôn đang sở hữu Ngũ Duy chí bảo, nhưng hắn ta lại biến mất!

Một lát sau, Viên Tiểu Đao bèn quay người rời đi.

Lúc này, Huyền Hoàng Thế Giới lại vô cùng yên bình.

Diệp Huyền lại mỉm cười: “Viên cô nương, hiện giờ ta đã không còn Ngũ Duy chí bảo nữa rồi, sao ngươi cứ nhắm vào ta mãi thế, chẳng có nghĩa lí gì cả, đúng không?”

Thực ra, trên cơ bản đều là hắn đang nghe rồi gật đầu hoặc là lắc đầu.

Bên trong điện, Diệp Huyền và Thượng Quan Tiên Nhi cùng Khương Cửu đang nói chuyện về phương hướng phát triển Bắc Cảnh.

Bởi lẽ không có ai chú ý đến Huyền Hoàng Thế Giới nữa, bao gồm cả Thần Điện cũng ngó lơ nơi này. Hiện giờ, tất cả sức lực của bọn họ đang đổ dồn lên người Kiếm Tôn.

Rất nhanh sau đó, hai người bọn họ biến mất giữa không trung.

Có thể nói, hiện giời vô số thế lực và các cường giả đều đang đi tìm Kiếm Tôn, trong đó có cả Thần Điện. Thần Điện cũng đang tìm kiếm hắn ta.

Tuy nhiên, Kiếm Tôn cứ như đã bốc hơi vậy, một chút tin tức cũng chẳng có!

Có điều, điều này không có nghĩa là chuyện này sẽ kết thúc, bỏi lẽ càng ngày càng có nhiều thế lực gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm Kiếm Tôn.

Là giọng của Viên Tiểu Đao.

Tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp các tinh vực.

Kiếm Tôn đã biến mất.

Diệp Huyền trầm ngâm trong chốc lát rồi quay người rời đi.

Một canh giờ sau, tất cả mọi chuyện đều đã được quyết định xong.

Lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi trầm giọng nói: “Đạo Môn, bọn họ vẫn muốn có địa bàn ngày xưa của Thần Điện.”

Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày: “Bọn họ vẫn chưa từ bỏ sao?”

Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Vẫn chưa, hơn nữa bọn họ còn đang liên lạc với Tiểu Thất…”

Tiểu Thất!

Diệp Huyền kinh ngạc: “Nàng ta vẫn chưa xuất quan?”

Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Vẫn chưa, có điều chắc là cũng sắp xuất quan rồi! Bởi vì dạo này, luồng khí tức truyền ra từ phòng nàng ta đó rất thường xuyên, hơn nữa còn rất mạnh!”

Rất mạnh!

Diệp Huyền gật đầu, hắn cười: “Đợi nàng ta xuất quan thì chúng ta lại có thêm một cường giả siêu cấp rồi.”

Hắn rất hiểu thiên phú của Tiểu Thất, thiên phú của Tiểu Thất tuyệt đối còn vượt xa hắn, mà nàng lại có được truyền thừa của Nhân Vương kia. Có thể nói, một khi nàng xuất quan thì thực lực của nàng sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Hơn nữa giờ Diệp Huyền cũng hơi nhớ Tiểu Thất.

Bởi vì hiện giờ trong số những người cùng tuổi ở Bắc Cảnh, cũng chỉ có Tiểu Thất là có thể đấu với hắn.

An Lan Tú, Mạc Tà…

Nhớ đến hai người này, Diệp Huyền lại nhìn về phía Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi: “An Lan Tú và Mạc Tà hiện giờ sao rồi?”

Thượng Quan Tiên Nhi mỉm cười: “Thực lực của hai người bọn họ rất mạnh, đặc biệt là An cô nương, hiện giờ nàng ta đã có thể áp chế một cường giả Vị Tri cảnh rồi. Hơn nữa, giờ mỗi lần nàng ta đi tìm Quan Quân tiền bối để luận bàn thì thực lực của nàng ta lại tăng thêm!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn về phía xa, đoạn nói: “Có phải Đạo Môn cho rằng ta quá dễ nói chuyện rồi không?”

Nghe vậy, Thượng Quan Tiên Nhi khẽ cúi đầu, nàng biết Diệp Huyền tức giận rồi.

Cũng phải, Đạo Môn hết lần này đến lần khác gây chuyện, ai mà chẳng tức giận!

Diệp Huyền đang định nói thì bỗng có một người vội vàng xông vào. Người này chính là Tiểu Linh Nhi. Trên tay nàng còn có hai viên đan dược to bằng đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận