Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 698: Tiền Bối, Chậm Đã

Sau khi Bạch tiên sinh rời đi, đám người Chiến Quân lập tức nhấc Diệp Huyền đi.

Mà sau khi đám Chiến Quân rời đi, Nhân Quân lại lần nữa xuất hiện.

Nhìn hướng đám Diệp Huyền rời đi, sắc mặt Nhân Quân trở nên âm trầm tới đáng sợ.

Cuối cùng, Diệp Huyền vẫn tới được Táng Thiên trường thành!

Mà hiện tại, hắn đã không thể tiếp tục xuất thủ. Bởi cái Táng Thiên trường thành này, dù là hắn cũng không thể nào đối phó, hơn nữa, nếu hắn tiếp tục xuất thủ, như vậy sẽ không chỉ đối mặt với một mình tên Bạch tiên sinh kia, mà có thể là toàn bộ Vị Ương Tinh vực.

Nhân Quân khẽ yên lặng, lẩm bẩm:

- Ngoài Thánh cảnh không thể xuất thủ… cũng tốt, ta lại muốn xem xem, trong cùng giai, Diệp Huyền ngươi có thực sự vô địch hay không!

Thanh âm vừa dứt, hắn lần nữa biến mất.

- Tỉnh rồi à?

- Đừng động, toàn thân ngươi đều bị đánh nát, cần khôi phục đã.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi.

Bên cạnh, Chiến Quân nói:

Hắc ảnh khẽ gật, quay người biến mất, không gian khôi phục bình tĩnh.

Chiến Quân trầm giọng:

Mà sau khi Nhân Quân biến mất, đạo hắc ảnh cẩm lưỡi hái kia lại xuất hiện, hắc ảnh ngẩng đầu nhìn theo, đang muốn đuổi theo, một thanh âm đột nhiên xuất hiện:

Diệp Huyền cười khổ, lần này thực sự bị thương không nhẹ!



- Chớ đuổi.

Diệp Huyền cố nhịn đau nhức ngồi dậy, nhưng vừa ngòi dậy, cảm giác xé rách từ thân dưới truyền tới khiến hắn phải hít một hơi thật sâu.

Diệp Huyền lắc đầu:

Một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Ta cũng không biết.

Không nghĩ nhiều, lập tức lấy Tử Nguyên tinh thôn phệ, năng lượng từ Tử Nguyên tinh không ngừng tiến vào cơ thể, vết thương trên người dần khép lại.

- Diệp huynh, đám vừa rồi là ai?

Nói xong, hắn nhìn qua bốn phía:

Diệp Huyền gật đầu:

Nói xong, hắn cầm một cây chổi:

- Sau này, nếu không có việc gì, tốt nhất đừng rời Táng Thiên trường thành.

Trận chiến trước đó khiến hắn hiểu, thực lực hiện tại của hắn còn thiếu rất nhiều, bởi người có ý đồ với hắn, có thể sẽ là một đám lão quái vật! Hơn nữa, trực giác nói cho hắn biết, có tháp này tồn tại, kẻ địch trong tương lai sẽ ngày càng mạnh.

Chiến Quân nói:

Mà muốn giải quyết vấn đề tầng năm, biện pháp tốt nhất là tìm được đạo tắc, lợi dụng đạo tắc trấn áp tên này… nhưng vấn đề là, hiện vẫn chưa có bất cứ manh mối về đạo tắc tầng này, hắn biết đi đâu mà tìm?

Tên này, thực sự muốn hại chết hắn!

Không chỉ như thế, vấn đề trong tháp cũng rất lớn, đặc biệt là tên trên tầng năm!

Thực lực của đám Nhân Quân vừa rồi, thực sự khiến hắn kiêng kỵ.

- Ta còn có việc, ngươi cứ dưỡng thương trước đi!

Nói xong, hắn cầm chổi ra khỏi thạch thất.

Trong thạch thất, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, yên lặng.

- Tạm thời sẽ không rời đi!

- Đúng vậy, hiện ngươi đang trong thạch thất, đợi thương thế tốt lên, có thể ra ngoài thăm thú Táng Thiên trường thành.

Chiến Quân cười nói:

- Đây là Táng Thiên trường thành?

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Huyền liền thấy nhức đầu.

Như lời nữ tử váy trắng nói, Giới Ngục tháp này có thể mang tới cho hắn chỗ tốt vô cùng, nhưng cũng có thể mang tới cho hắn tai họa vô tận!

Phúc họa song hành!

Diệp Huyền lắc đầu, tạm thời không nghĩ vấn đề này nữa, việc cấp bách hiện tại hắn cầm làm là chữa thương!

Chừng một hồi sau, thân thể hắn mới khá hơn một chút.

Nhìn thân thể đầy vết rạn, Diệp Huyền lắc đầu cười nhẹ, Nhân Quân kia thực sự khủng bố, cường giả đạt tới cấp độ này, không phải hiện hắn có thể đối kháng!

Tăng cao thực lực!

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, nhất định phải sớm tăng thực lực!

Nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền chậm rãi bước ra khỏi phòng, hắn muốn xem Táng Thiên trường thành này một chút.

Nói xong, hắn chỉ sang phải:

- Ngươi đi thì biết!

Tên trọc nói:

- Đấy là nơi nào?

Diệp Huyền sửng sốt:

- Hoàng Kim cung?

Diệp Huyền yên lặng, Táng Thiên trường thành này có chút khác với tưởng tượng của hắn, nơi này rất hoang vu, còn có một cỗ áp lực vô hình.

Đúng lúc này, một tên nam tử tới trước mặt Diệp Huyền, người tới, chính là tên đầu trọc!

Tên trọc đánh giá nhìn Diệp Huyền, nói:

- Đỡ rồi?

Diệp Huyền mỉm cười:

- Đã đỡ nhiều rồi! Đa tạ!

Lúc đám tên trọc tới, hắn còn chưa ngất đi, bởi vậy vẫn có thể nhớ được người trước mắt.

Tên trọc lãnh đạm:

- Đi Hoàng Kim cung quét dọn đi, đây là yêu cầu của Bạch tiên sinh.

Táng Thiên trường thành?

Sau lưng, mấy gian thạch thất rải rác, cũng không nhiều, chỉ có mấy chục cái, xa xa là mộ bia, rất nhiều.

Tưởng thành, cao cả trăm trượng!

Diệp Huyền nhíu mày, tăng cước bộ, rất nhanh đã tới bên tường thành, hắn ngẩng đầu nhìn lại, nơi xa là một mảnh hoang nguyên, liếc mắt không thấy đầu cùng, mà hai bên trái phải, tưởng thành như một đầu Cự Long, cũng không nhìn thấy điểm kết thúc.

Nơi này?!

Diệp Huyền rời phòng, lập tức cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, vô cùng nóng, làn dan cũng cảm thấy có chút bỏng, trừ đó ra, trong sóng nhiệt còn mang theo vô số đất cát.

- Từ đây đi ra hai trăm trượng.

Nói xong, hắn trực tiếp quay người rời đi.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Không đi có được không?

Tên trọc cũng không quay đầu:

- Được, chỉ cần ngươi có thể đánh bại Bạch tiên sinh, ừm, đám người truy sát ngươi lúc trước, là do Bạch tiên sinh đuổi đi!

Diệp Huyền: “…”

Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu thở dài, sau đó đi tới Hoàng Kim cung.

Hiện không đánh lại người ta, vẫn nên điệu thấp thì tốt hơn!

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới Hoàng Kim cung, nơi này thực sự khác xa tưởng tượng của hắn.

Cái gọi là Hoàng Kim cung, chỉ là một gian lều gỗ hơi lớn, bốn phía tróng không, hơn nữa bên trong còn truyền ra một mùi hôi thối, nếu không phải cửa vào viết ba chữ “Hoàng Kim cung”, sợ là hắn đã nghĩ bản thân tới nhầm chỗ.

Đúng lúc này, một lão giả từ bên trong đi ra, lão giả đánh giá nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi chính là Diệp Huyền mới tới?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng vậy!

Lão giả lãnh đạm:

- Quét dọn đi.

Diệp Huyền có chút ngây người:

- Quét dọn cái gì?

Lão giả chỉ Hoàng Kim cung cách không xa:

- Phân và nước tiểu Yêu thú trong đó!

Diệp Huyền có chút sạm mặt lại, quét dọn phân và nước tiểu Yêu thú? Hắn?

Lão giả nhìn qua Diệp Huyền:

- Sao, không muốn?

Diệp Huyền vội gật đầu.

Lão giả cười lạnh:

- Người mới, ta khuyên ngươi một câu, không nên khiêu chiến quyền uy của Bạch tiên sinh, nếu không, ngươi sẽ rất thảm.

Nói xong, lão quay người rời đi.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Tiền bối, chậm đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận