Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 885: Có Đáng Đắc Tội Hay Không?

Tần Thiên nhìn thẳng Mạc Vô Lượng:

- Sẽ không có vấn đề gì chứ?

Mạc Vô Lượng nghiêm túc nói:

- Quả quyết sẽ không! Nhưng mà, việc này cần tuyên bố trước, nếu ngươi không thể bắt được hắn, không thể trách lão phu.

Tần Thiên khẽ gật đầu:

- Tự nhiên! Ta sẽ chờ tin tức tốt từ Mạc tông chủ.

Nói xong, hai người rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Lý Thiên Sư đột nhiên nói:

Lý Thiên Sư nhìn về phía Mạc Vô Lượng:

- Đây là truyền tống thạch, có thể tùy ý truyền tống trăm vạn dặm trong chớp mắt! Nhưng mà, chỉ có hai cơ hội. Ngươi giao vật này cho Diệp Huyền!

Mạc Vô Lượng nói khẽ:

Mạc Vô Lượng trầm mặc một lát, sau đó bấm tay điểm một cái, một cái ngọc bội màu đen rơi xuống trước mặt Lý Thiên:

- Chúng ta không lẫn vào, ngươi cảm thấy Trật Tự minh sẽ bỏ qua hay sao?

Mạc Vô Lượng lắc đầu:

- Sư tôn, không phải ngài nói không lẫn vào sao?

Lý Thiên Sư trầm giọng nói:

Lý Thiên Sư lắc đầu.

Mạc Vô Lượng lãm đạm nói:

- Sư tôn có ý gì?

Lý Thiên Sư đang muốn nói chuyện, Mạc Vô Lượng đột nhiên nói:

- Chúng ta, không thể không tham dự. Nhưng mà, Diệp Huyền là kẻ chúng ta cũng không thể đắc tội.

- Hắn sẽ không nói.

- Nếu để cho Trật Tự minh biết. . .

- Ngươi không nói, ta không nói, Diệp Huyền không nói, sẽ không có ai biết.

- Vị tiểu kiếm tu này cũng thông minh đấy!

- Bởi vì hắn không ngốc. Hắn nói ra, Trật Tự minh sẽ giết lão phu sao? Sẽ không! Ngược lại, lúc đó chúng ta sẽ triệt để đứng về phía Trật Tự minh, mà khi đó, hắn sẽ không chỗ để trốn!

- Ngay trong Lượng Đạo tông ta!

- Vì sao?

Sắc mặt Lý Thiên Sư thay đổi, bỗng nhiên quay người, cách hắn không xa, một tên thiếu niên đang đứng.

Lý Thiên Sư không hiểu:

- Tiền bối hảo nhãn lực!

Diệp Huyền nhìn Mạc Vô Lượng:

Chính là Diệp Huyền!

Mạc Vô Lượng cười nói:

Lý Thiên Sư ngạc nhiên.

Mạc Vô Lượng lại nói:

- Hắn vừa mới tiến vào, cách lưng ngươi không xa!

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời:

Mạc Vô Lượng lãm đạm nói:

- Hắn bây giờ đang ở nơi nào!

Lý Thiên Sư gật đầu:

Mạc Vô Lượng cười nói:

- Các hạ tới giết ta?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không, ta chính là đến xem, thật, không có ý gì khác!

Mạc Vô Lượng cười ha ha một tiếng, sau đó nói:

- Khí trên thân tiểu hữu, hẳn là Hỗn Độn khí a?

Nội tâm Diệp Huyền hơi rung động, lão đầu này không phải lợi hại bình thường!

Mạc Vô Lượng lại nói:

- Tiểu hữu, có thể phối hợp lão phu biểu diễn một hồi, hiểu nguy hiểm của Lượng Đạo tông ta?

- Tiểu hữu, Hỗn Độn khí của ngươi thật cao minh, nhưng mà, Hỗn Độn khí cũng không phải vạn năng, thế giới này kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, không nên coi thường bất cứ người nào, càng không nên coi thường Trật Tự minh và Đường tộc.

Mạc Vô Lượng chân thành nói:

- Tiền bối, mạo muội hỏi một chút, ngươi làm cách nào biết được hành tung chính xác của ta?

Nói xong, hắn đang muốn rời đi. Vào lúc này, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn quay người nhìn về phía Mạc Vô Lượng:

- Hiểu rõ!

Diệp Huyền gật đầu:

Nghĩ đến nơi này, Diệp Huyền hỏi:

- Vì sao tiền bối không xem hiện tại?

Mạc Vô Lượng cười nói:

- Lão phu cũng muốn xem bây giờ, ngươi có nguyện ý cho ta xem miễn phí không?

Diệp Huyền mỉm cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

- Vãn bối nguyện ý phối hợp diễn kịch với tiền bối!

Mạc Vô Lượng cười cười, sau đó nhìn sang Lý Thiên Sư, người sau bấm tay điểm một cái, viên truyền tống thạch kia rơi xuống trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền thu hồi truyền tống thạch, đang muốn rời đi, Mạc Vô Lượng đột nhiên nói:

- Đợi chút nữa lão phu sẽ tiết lộ hành tung của tiểu hữu cho bọn họ, lão phu hi vọng tiểu hữu lúc đó đang thúc giục động truyền tống thạch này, tiểu hữu có thể yên tâm, truyền tống thạch này rất đặc thù, trừ phi là Tinh chủ ra tay, bằng không, bọn họ không ngăn được ngươi!

Diệp Huyền xem như hiểu rõ! Lão đầu trước mặt muốn thông qua Giới Ngục tháp hiểu rõ năm chiều! Cũng phải, muốn nghĩ hiểu rõ năm chiều, không có cái gì càng thích hợp hơn Giới Ngục tháp!

Năm chiều!

- Thế nhân đều muốn đoạt chí bảo của ngươi, lão phu muốn đi ngược con đường cũ. Mặc dù ngươi nhìn không có hy vọng thắng lợi, thế nhưng, một phần vạn ngươi thắng thì sao? Nếu quả thật có lúc đó, lão phu chỉ có một điều thỉnh cầu, hi vọng tiểu hữu cho lão phu nhìn qua món bảo vật kia! Cả đời lão phu đều vượt qua trong nghiên cứu vĩ độ vũ trụ, lão phu hết sức muốn biết năm chiều là thế giới ra sao!

Mạc Vô Lượng cười khẽ:

- Vì sao giúp ta!

Diệp Huyền nhìn về phía Mạc Vô Lượng:

Diệp Huyền ôm quyền:

- Đa tạ nhắc nhở!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Đây mới là vấn đề, hắn không tiếp tục hỏi!

Người ta không nói, hắn hỏi lại có vẻ không lịch sự.

Diệp Huyền rời đi không một tiếng động, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua!

Lý Thiên Sư nhìn sang Mạc Vô Lượng, gương mặt đầy ngưng trọng:

- Sư tôn, Hỗn Độn khí là cái gì?

Mạc Vô Lượng nói khẽ:

- Khi vũ trụ vừa sinh ra, sẽ có ba loại khí, một loại chính là Hỗn Độn khí.

Lý Thiên Sư hỏi:

- Còn hai loại kia thì sao?

Mạc Vô Lượng nói:

- Âm dương nhị khí, một âm một dương, năng lượng có thể hủy thiên diệt địa.

Nói xong, hắn nhìn về phía Lý Thiên Sư:

- Thiên Sư, ngươi phải nhớ kỹ, làm người không thể không có dã tâm, nhưng dã tâm là một thanh kiếm hai lưỡi, chơi không tốt, sẽ chết không có chỗ chôn.

Lý Thiên Sư gật đầu:

- Cẩn tuân sư tôn dạy bảo!

Mạc Vô Lượng gật đầu:

- Để bọn họ vào đi!

Lý Thiên Sư thối lui.

Chỉ chốc lát, Lý Thiên Sư mang theo hai người Tần Thiên đi đến, lúc này, trong đại điện xuất hiện màn nước, trong màn nước, giống như có đồ vật gì đó được tạo ra.

Tần Thiên cùng lão giả áo bào đen nhìn chằm chằm vào màn nước, rất nhanh, một bóng người xuất hiện trong đó, chính là Diệp Huyền!

Lúc này, vị trí Diệp Huyền đang ở Trật Tự thành.

Lúc này, hình ảnh hơi ngừng lại, màn nước biến mất, Mạc Vô Lượng đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết, mặt đất đều là máu. . . Không chỉ như thế, sắc mặt hắn trắng bệch rất đáng sợ, giống như sắp không xong rồi!

Tần Thiên đang muốn nói chuyện, Mạc Vô Lượng lại khoát tay áo:

- Nhanh đi đuổi bắt hắn! Lão phu nghỉ ngơi hai tháng sẽ không có việc gì.

Tần Thiên gật đầu:

- Mạc tông chủ bảo trọng!

Nói xong, hắn và lão giả áo bào đen trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Hai người vừa biến mất, Lý Thiên Sư vội vàng nói:

- Sư tôn. . .

Mạc Vô Lượng nói khẽ:

- Nhân sinh như kịch, có lúc không thể không diễn kịch! Từ giờ phút này, nếu có người tới tìm ta, cứ nói ta đang chữa thương.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận