Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1771: Chẳng bị làm sao cả

Nhậm Bình Sinh quay đầu nhìn Vô Hy ở phía không xa: “Gọi người của ngươi đến đi!”

Ở phía xa xa, Vô Hy đang giao thủ với Cổ lão bỗng dừng lại. Hắn ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi phất tay phải. Không gian phía sau hắn ta bèn nứt vỡ. Rất nhanh sau đó, vô số cường giả của Thiên Ma tộc đã có mặt.

Chỉ một lát, cả Vạn Duy thư viện đã biến thành một chiến trường!

Trên bầu trời, Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền ở phía dưới: “Diệp Huyền, ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi có chịu giao hay không? Nếu ngươi không giao thì hôm nay sẽ có vô số người ở đây chết vì ngươi!”

Ở phía dưới, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Uỳnh!

Bỗng nhiên có vô số kiếm ý tỏa ra từ người hắn.

Dần dần, không gian xung quanh người hắn bắt đầu cuộn trào.

Dứt lời, ngọn lửa xung quanh hắn ta lập tức cuộn trào.

Những cường giả quanh đó đồng loạt tản ra để tránh khỏi ngọn lửa, bởi lẽ ngọn lửa này thực sự quá mạnh! Bản thân ngọn lửa đã rất mạnh rồi, đã thế còn được cường giả Chủ Tế cảnh thôi động nữa nên uy lực của nó gần như có thể hủy diệt cả đất trời.

Diệp Huyền liếc nhìn phía xa xa, ban nãy người lên tiếng là Nguyên Nhất!

Không gian nơi ngọn lửa đi qua đều bị thiêu rụi!

Cùng với sự xuất hiện của ngọn lửa màu máu đó, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên tăng mạnh, càng lúc càng trở nên oi bức, cả đất trời như thể sắp bị thiêu cháy vậy.

Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, Trương Văn Tú nói: “Có chuyện gì à?”

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh híp mắt lại. Vẻ mặt hắn ta dần trở nên hung dữ: “Nếu ngươi đã muốn chết thì để ta thành toàn cho ngươi”!

Rất rõ ràng, lần này Nhậm Bình Sinh quyết tâm phải giết bằng được Diệp Huyền!

Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Nghiệp Hỏa, đây là Nghiệp Hỏa do Thiên Đạo tạo ra để bảo vệ trật tự thời gian. Nghiệp Hỏa là khắc tinh của linh hồn, không được lơ là!”

Nói đoạn, thân thể hắn ta dần trở nên hư ảo, xung quanh bỗng có một ngọn lửa màu máu xuất hiện.

Phừng phừng phừng phừng….

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Có ngăn được không?”

Hắn khẽ gật đầu, chầm chậm siết chặt Thiên Tru Kiếm. Nhậm Bình Sinh trên trời hét lên: “Chết đi!”

Diệp Huyền nhếch khóe miệng, hắn nhón chân phải, cả ngươi bay vụt lên. Sau khi bay lên không trung, ý cười trong mắt hắn càng nồng đượm hơn. Tu Di Thuẫn của hắn đột nhiên biến mất, không chỉ Tu Di Thuẫn biến mất mà cả Chúc Long giáp cũng không thấy đâu nữa. Lúc này, Diệp Huyền chỉ còn lại nhục thân!

Ở phía dưới, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Mà lúc này, Trương Văn Tú bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi muốn chết với ta à?”

Thấy vậy, đôi đồng tử của Nhậm Bình Sinh bèn co lại: “Sao có thể?”

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh sau đó, mọi người lại sững sờ!

Thực ra ngay từ đầu hắn đã lo lắng vô cùng, bởi lẽ hắn không chắc chắn liệu bất tử chi thân của mình có ngăn được Nghiệp Hỏa không. Dẫu sao thì uy lực của Nghiệp Hỏa cũng rất mạnh!

Diệp Huyền đang định làm gì không biết?

Nghiệp Hỏa trực tiếp bị hắn đẩy lùi. Cùng lúc đó, hắn xông thẳng về phía Nhậm Bình Sinh rồi chém mạnh kiếm xuống.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Nhậm Bình Sinh không khỏi chau mày.

Uỳnh!

Nói đoạn, hắn ta cũng xông lên, tốc độ nhanh vô cùng. Kiếm của Diệp Huyền còn chưa chém đến đỉnh đầu hắn ta thì một chưởng của hắn ta đã nhắm thẳng vào bụng của Diệp Huyền.

Nhậm Bình Sinh nghiến răng nghiến lợi: “Để ta xem xem rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức độ nào!”

Đúng lúc ấy, một luồng tử khí cực mạnh xuất hiện xung quanh Diệp Huyền. Khi luồng tử khí này xuất hiện, ngọn lửa của Nhậm Bình Sinh đã bao trùm lấy hắn!

Có điều, may mà bất tử chi thân của hắn rất mạnh, hiện giờ Nghiệp Hỏa ở trên người hắn mà hắn chẳng cảm nhận được gì!

Diệp Huyền đột nhiên giơ kiếm chém về phía trước.

Uỳnh!

Bởi lẽ bên trong ngọn lửa đó, Diệp Huyền chẳng hề hấn gì cả. Không những thế, hắn còn đang cười!

Khi đối mặt với đòn tấn công mạnh nhất của Nhậm Bình Sinh, Diệp Huyền không dám lơ là dù chỉ một chút nào mà sử dụng luôn bất tử chi thân.

Bất tử chi thân!

Bên trong ngọn lửa, Diệp Huyền nở một nụ cười nhàn nhạt.

Diệp Huyền lùi mạnh về phía sau, thế nhưng hắn chẳng bị làm sao cả!

Không chỉ có vậy, bàn tay vừa xuất chưởng của Nhậm Bình Sinh còn xuất hiện một luồng hắc khí. Đó chính là tử khí, mà tử khí này đang cắn nuốt tay của hắn ta!

Nhậm Bình Sinh nhíu mày, Diệp Huyền không sao ư?

Ở phía xa xa, Diệp Huyền cũng hơi ngạc nhiên. Nói một cách nghiêm khắc thì đây là lần đầu tiên hắn sử dụng bất tử chi thân. Mới đầu hắn còn hoài nghi về bất tử chi thân của mình, nhưng hiện giờ thì không!

Trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã trở nên vô địch rồi!

Đương nhiên, bây giờ hắn cũng nhận ra một điều rằng trong các cường giả Chủ Tể cảnh cũng có người yếu, có người mạnh. Ví dụ như A La, thực lực của A La chắc chắn ăn đứt Nhậm Bình Sinh, bởi trực giác nói cho hắn biết bất tử chi thân của hắn vô dụng trước A La.

Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp xông về phía Nhậm Bình Sinh. Lúc này, hắn chính là vô địch!

Trông thấy Diệp Huyền xông tới, Nhậm Bình Sinh bèn híp mắt. Hắn ta mở lòng bàn tay, Nghiệp Hỏa lại ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta. Giây tiếp theo, hắn ta bèn biến mất. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bao trùm lấy Diệp Huyền.

Uỳnh uỳnh!

Sức mạnh thiêu đốt trực tiếp nghiền nát không gian xung quanh Diệp Huyền. Tuy nhiên Diệp Huyền lại chẳng bị gì cả, ngọn lửa kia chẳng thể thiêu đốt hắn.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Nhậm Bình Sinh càng lúc càng khó coi. Hắn ta biết nhục thân của Diệp Huyền rất mạnh, đã đạt đến trình độ bất diệt. Thế nhưng lúc này nhục thân của hắn không còn mạnh nữa mà đã vô địch luổn rồi!

Nghiệp Hỏa không thể làm gì được hắn?

Nhục thân gì thế này?

Nhậm Bình Sinh không khỏi nghi hoặc.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền lại xông về phía hắn ta. Hắn xuất kiếm, kèm theo đó là Ác Ma Chi Dực, tốc độ của hắn nhanh vô cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận