Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 375: Mạnh Được Yếu Thua!

Lúc này, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết ở xa xa, Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sang, trong một góc đường một tên nam tử áo đen đang mổ sống một người, thủ pháp của hắn rất nhuần nhuyễn, nhanh chóng móc ra một trái tim.

Nhìn thấy trái tim này, nam tử áo đen nhếch miệng cười một tiếng, nói:

- Quả thứ 171...

Nói đến đây, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, khi nhìn thấy Diệp Huyền, đôi mắt hắn sáng lên:

- Quả thứ 172...

Lời còn chưa dứt, đầu hắn đột nhiên bay ra ngoài.

Không biết Diệp Huyền đã xuất hiện sau lưng hắn từ bao giờ, Linh Tú kiếm trong tay hắn có một vệt máu tươi chảy xuống, thời khắc máu tươi chảy xuống, đầu lâu nam tử áo đen rơi xuống đất.

Diệp Huyền khẽ vẫy tay phải, nạp giới trên ngón tay nam tử áo đen rơi vào tay hắn, hắn đi đến trước mặt nam tử bị mổ sống,, hiện tại, nam tử kia đã mất đi khí tức sinh mệnh.

Huyết Càng lập tức nhìn về phía người áo đen, nói:

- Vâng, người này đã đạt tới Kiếm Hoàng, trong tay cầm Thiên giai kiếm, cho dù là cường giả Ngự Pháp cảnh, cũng khó có thể chống lại hắn!

Lúc này, một tên áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Huyết Càng, người áo đen trầm giọng nói:

Người áo đen gật đầu, giọng nói run run:

Kiểu chết của mỗi người đều giống nhau, chính là bị chém đầu.

- Rút lui!

Diệp Huyền yên lặng một lát liền quay người rời đi... .

Huyết Càng đang muốn nói điều gì, lúc này, lại một tên áo đen đột nhiên từ nơi xa chạy tới, nói:

Trước cửa thành Ninh quốc, sắc mặt tông chủ Huyết tông Huyết Càng âm u như nước, trên người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Chỉ chốc lát, đệ tử Huyết tông trong thành không ngừng chết đi.

- Là hắn đơn độc giết chết?

- Tông chủ, còn có rất nhiều đệ tử ở trong thành...

- Tông chủ, đã nhận được tin tức! Diệp Huyền cũng không ngã xuống, hắn đã trở lại Ninh quốc, tông chủ Hợp Hoan tông, môn chủ Hoan Tiếu môn, tất cả đều bị hắn giết.

Người áo đen đột nhiên nói.

- Tông chủ, không tốt, Diệp Huyền đã xông về phía này, nhiều nhất mười giây nữa, hắn sẽ chạy tới đây!

Huyết Càng không chút do dự, xoay người rời đi.

Mà bây giờ, những người kia mất đi tin tức, thế nhưng Diệp Huyền lại còn sống...

Lúc này, hắn thật sự rất luống cuống.

Nhìn thấy Diệp Huyền, mười mấy tên đệ tử Huyết tông kiêng kị. Cường giả Trung Thổ Thần Châu rất ít hiểu về Diệp Huyền, nhưng đệ tử Huyết tông lại không xa lạ gì với Diệp Huyền, bởi vì Diệp Huyền đã treo hơn ba mươi cái đầu đệ tử tinh anh của Huyết tông lên tường thành đế đô Khương quốc.

- Không kịp quản! Có thể đi bao nhiêu thì đi bao nhiêu!

Xùy!

Huyết Càng gằn giọng nói:

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

Sắc mặt tất cả đệ tử Huyết tông đều thay đổi, dồn dập chạy khắp bốn phía.

Đầu trưởng lão Huyết tông bay lên cao!

Nói xong, thân hình hắn run lên, trực tiếp biến mất ở nơi xa.

Lúc này, một tên trưởng lão Huyết tông đi ra, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói:

- Các hạ, chúng ta nguyện ý rời đi, vĩnh viễn không bao giờ bước vào Thanh Châu, ta...

Lúc này, hộp kiếm sau lưng Diệp Huyền xuất hiện một thanh kiếm, ngay sau đó nó biến mất như tia chớp.

Phải biết, lúc trước đi giết Diệp Huyền còn có hai tên chân Ngự Pháp cảnh, hơn mười Vạn Pháp cảnh, còn có mấy trăm cường giả!

Huyết Càng trốn rất nhanh, chỉ chốc lát đã hoàn toàn biến mất ở cuối chân trời, thế nhưng các đệ tử Huyết tông lại không có tốc độ như hắn, vừa chạy trốn tới ngoài cửa thành, một sợi kiếm quang đã xuất hiện trước mặt bọn họ, người tới, chính là Diệp Huyền.

Trốn!

Trọng yếu nhất chính là, Diệp Huyền có thể giết cường giả Ngự Pháp cảnh... Nói cách khác, Diệp Huyền hiện tại đã có năng lực giết hắn!

- Rời đi? Thật có lỗi, trễ rồi!

Vừa dứt lời, hai tay của hắn vung vẫy, trong chốc lát, nhiều thanh phi kiếm đột nhiên bay ra khỏi hộp kiếm.

Xuy xuy xuy xuy xuy...

Từng đệ tử Huyết tông dồn dập ngã xuống!

Đồ sát!

Hoàn toàn là đồ sát, đệ tử Huyết tông chạy loạn khắp bốn phía, không có người nào có thể ngăn cản phi kiếm của Diệp Huyền.

Không đến một phút, mười mấy tên đệ tử Huyết tông đều ngã trên mặt đất, bọn họ chết giống nhau, đó chính là bị chém đầu. Trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất.

Diệp Huyền điểm nhẹ một cái, số phi kiếm kia lập tức bay trở về hộp kiếm sau lưng hắn.

Lúc này, trên trăm Thương Lan đạo binh đi tới trước mặt Diệp Huyền, tất cả kỵ binh dồn dập xuống ngựa và quỳ xuống.

Từ chỗ tông chủ Hợp Hoan tông và môn chủ Hoan Tiếu môn, hắn đã thu được bảy, tám mươi ức linh thạch cực phẩm, số đệ tử còn lại thu được hai mươi ức linh thạch cực phẩm.

Lần này hắn thu hoạch hơn trăm ức linh thạch cực phẩm!

Diệp Huyền cũng không có về Khương quốc, bởi vì hắn hiện tại còn có chuyện trọng yếu hơn cần làm, đó chính là mau chóng khôi phục Giới Ngục tháp.

Hoàng cung Ninh quốc.

Một câu đơn giản, cường giả đi vào Ninh quốc lần nữa, phần lớn khẳng định đều vô cùng tự tin vào bản thân mình, có niềm tin, dĩ nhiên, khẳng định có một phần là đầu óc nóng sốt.

Loại thực lực này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chống lại.

Diệp Huyền quá phách lối! Hắn đang trần trụi khiêu khích người Trung Thổ Thần Châu.

Một ít cường giả đến từ Trung Thổ Thần Châu đã nổi giận!

Diệp Huyền khiêu khích như thế, bọn họ sao có thể nhẫn? Bởi vậy, một ít người có thực lực không tệ đều dồn dập kết bè kết lũ chạy đến Ninh quốc.

Kỳ thật, bọn họ càng nhiều chỉ nhắm vào tiền thưởng.

Hộ Giới minh cho ra số tiền thưởng quá mê người!

Giết Diệp Huyền, còn kiếm được nhiều hơn cướp sạch mấy quốc gia.

Dưới trọng thưởng, tất có dũng phu, bởi vậy, cho dù bọn họ biết Diệp Huyền không đơn giản, nhưng bọn họ vẫn muốn chạy đến. Trong những người này, mấy người có lòng tin vào thực lực của mình, mấy người bị tiền thưởng làm choáng váng.

Nhưng cũng có rất nhiều người kiêng kỵ, đặc biệt là những tu sĩ Trung Thổ Thần Châu từng tìm hiểu về Ninh quốc cùng Khương quốc, bọn họ nhanh chóng lui ra khỏi hai nước.

Bởi vì Diệp Huyền chém giết tông chủ Hợp Hoan tông và môn chủ Hoan Tiếu môn, hơn nữa còn giết hơn hai trăm đệ tử của hai phái.

Phách lối!

Sau khi nghe câu này, một chút cường giả Trung Thổ Thần Châu đã nổi giận.

Chỉ chốc lát, chuyện ở Ninh quốc truyền ra nhanh chóng, cũng truyền ra câu nói của Diệp Huyền.

Nói xong, hắn thu hồi nạp giới của đám người kia, sau đó quay người rời đi.

- Treo tất cả đầu của bọn chúng lên tường thành, truyền tin tức khắp Thanh Châu, Diệp Huyền ta hiện tại rất nghèo, hoan nghênh mọi người tiếp tục xâm phạm!

Diệp Huyền thu hồi Linh Tú kiếm trong tay, hắn lau máu tươi trên mặt, sau đó chỉ chỉ tường thành, nói:

Đối với hắn mà nói, đây là số lượng không nhỏ!

Trừ việc này ra, còn có thật nhiều bảo vật khác, ví dụ như linh khí công pháp võ kỹ, chúng là số của cải không nhỏ, chí ít có thể bán được mấy chục ức linh thạch cực phẩm.

Trong phòng, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên giường, hắn bắt đầu điên cuồng cho Giới Ngục tháp thôn phệ linh thạch cực phẩm, Giới Ngục tháp giống như cái động không đáy, sau khi thôn phệ mấy chục ức linh thạch cực phẩm, nó vẫn không có chút động tĩnh gì...

Rất nhan, hơn trăm ức linh thạch đã bị thôn phệ sạch sẽ!

Giới Ngục tháp vẫn không có động tĩnh gì!

Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyền cứng đờ rất lâu, cuối cùng, hắn thở dài, nói:

- Đại ca... Ngươi không thể chơi ta như vậy... Ta nuôi không nổi ngươi đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận