Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1503: Rất nhanh sẽ động thủ

Giờ khắc này, Trần Thiên biết quyết định của Trương Văn Tú là đúng, tại sao phải liều chết với Diệp Huyền?

Tại sao?

Tại sao lúc trước mình lại liều chết với Diệp Huyền?

Đang sống không tốt sao?

Lúc này, hắn ta có hơi muốn chửi Diệp Huyền, ngươi có chỗ dựa mạnh mẽ như vậy thì ngươi phải nói chứ! Ngươi nói thì ta đâu có liên tục tìm ngươi gây sự như vậy?

Rất nhanh, Trần Thiên đã hoàn toàn biến mất trong khu vực tinh không yên tĩnh này.

Hắn ta đi cũng không an tường và cũng không an lòng, mang theo sự không cam lòng và hối hận vô vàn mà đi.

Nơi xa, cuối tinh không.

Diệp Huyền và Trương Văn Tú đi tới một vùng biển, đây là Học Hải của Vạn Duy thư viện, nơi tiên tri sáng tạo ra.

Diệp Huyền khẽ cười nói: "Khôi phục diện mạo thật sự của ngươi đi!"

...

Diệp Huyền gật đầu, hắn lấy Giới Ngục tháp ra và nhìn nó trong tay, Giới Ngục tháp hơi rung lên dường như đang biểu đạt điều gì đó.

Nói xong, nàng tiếp tục đi đến nơi xa.

Diệp Huyền nhìn về phía chân trời, hắn cảm nhận được một ít khí tức mạnh mẽ mịt mờ!

Nữ tử váy trắng chậm rãi bước đi, hình như nghĩ đến gì đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, cái nhìn này trực tiếp thấy được Ngũ Duy, dường như thấy được gì đó mà khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nụ cười này khiến cho mảnh tinh không đều trở nên mờ nhạt.

Vừa nói dứt câu, hắn xòe lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp trực tiếp rơi xuống sâu trong biển.

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều nhân quả tuyến mà mắt thường không thể thấy lan tới phía nàng.

Nữ tử váy trắng nhìn Ngũ Duy, lạnh nhạt nói: "Có ngươi, thế giới này mới thuận mắt một chút."

Rất nhanh, hai người đã tới chính giữa Học Hải, Trương Văn Tú chỉ vào nơi xa: “Ném nó xuống đó!"

Hắn nhìn về phía Trương Văn Tú: “Đều là những người nào?"

Ngũ Duy, Vạn Duy thư viện.

Trương Văn Tú lạnh lùng đáp: "Loại người gì cũng có! Còn có Phệ Linh tộc!"

Diệp Huyền đang định nói thì Trương Văn Tú lại ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía chân trời, nàng liếc mắt nhìn chân trời, cười lạnh: “Các ngươi yên tâm, chúng ta không muốn mở thư ốc ra!"

Có người đến!

Trương Văn Tú lạnh lùng nói: "Diệp Huyền, bây giờ Tu La Địa Ngục, Phù Văn tông ngươi với Vạn Duy thư viện ta có thể nói là cùng trên một thuyền, đừng có chơi những mánh khóe ngu xuẩn như thế, hiểu chưa?"

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: “Ngươi coi Trương Văn Tú ta có giống đồ ngu không?"

Hắn không trải qua thời đại của tiên tri nhưng có thể tưởng tượng ra được thời đại đó Vạn Duy thư viện mạnh đến mức nào!

Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi đi mà làm! Ta cỗ vũ cho ngươi!"

Trương Văn Tú gật đầu: “Không chỉ chuyện đó thôi đâu, còn phải cẩn thận với tiểu tháp đó, một khi nó triệt để khôi phục linh trí, rất có khả năng cũng không còn là tiểu tháp mà ngươi biết!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Xử lý bọn họ!"

Nói xong, nàng dừng một chút, sau đó lại nói: "Nó có nhận ngươi làm chủ nhân thật không thì đợi một chút nữa sẽ biết!"

Trương Văn Tú lạnh nhạt trả lời: "Nó có vốn để kiêu ngạo, đặc biệt là mấy Đạo tắc đó hòa làm một thể với nó, cho dù là phu tử cũng không chắc chắn có thể thắng được nó! Mà nếu như nó thôi động chín đạo Đạo tắc, dù cho phu tử cũng phải đứng sang một bên."

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Có phải nó rất kiêu ngạo không?"

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Văn Tú cô nương, đây là Vạn Duy thư viện, ngươi có thể tha thứ cho bọn họ trắng trợn làm như vậy trong thư viện các ngươi sao? Bọn họ hoàn toàn không coi thư viện các ngươi ra gì!"

Mà tiên tri biến mất, bây giờ Vạn Duy thư viện cũng mất đi địa vị như trước đây!

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nói: "Cẩn thận một chút!"

Diệp Huyền nhíu mày: “Ngươi nói là rất có thể có người sẽ đoạt tháp?"

Diệp Huyền cười ngượng ngập: “Văn Tú cô nương nói gì vậy!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Trương Văn Tú ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ: "Năm đó, khi lão sư còn ở đây, ai dám đối xử với Vạn Duy thư viện ta như thế?"

Diệp Huyền nghiêm mặt trả lời: "Ta biết rồi! Lần sau sẽ không đùa như thế này nữa."

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn về phía chỗ sâu trong Học Hải, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nếu như tiểu tháp chịu ở lại, là hắn may mắn, nếu như nó không muốn thì cũng không sao.

Lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên nói: "Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Văn Tú cô nương, Thái Cổ tộc, Tà Linh tộc, Dị tộc, còn có Võ quốc, bốn thế lực lớn này, ngươi cảm thấy chúng ta có cơ hội lôi kéo được thế lực nào?"

Trương Văn Tú lắc đầu: “Ngươi không lôi kéo được thế lực nào cả!"

Diệp Huyền có chút không hiểu hỏi: “Vì sao?"

Trương Văn Tú nói khẽ: "Đều là những thế lực đã từng bị lão sư trấn áp! Ta cũng nói thật với ngươi luôn, nếu không phải thư viện ta có đại trận lão sư để lại và phu tử thì đã chết một trăm lần rồi. Trần Thiên chính là đồ ngu, không nhìn thấu điểm này mới đi nhắm vào ngươi."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nếu theo ngươi nói thì bây giờ tình cảnh của chúng ta rất tồi tệ!"

Trương Văn Tú nói: "Nếu như ta không đoán sai, chỉ cần Phệ Linh tộc không ngu thì chắc chắn sẽ liên hợp với mấy thế lực này và mấy vị khác trong số lục đại cường giả..."

Nói đến đây, nàng hình như nghĩ đến gì đó mà đồng tử bỗng nhiên co rụt lại: “Mục đích của bọn họ là Vạn Duy thư ốc, mà muốn có được Vạn Duy thư ốc nhất định phải phá được đại trận của thư viện ta, nói cách khác, nếu như bọn họ động thủ, vậy có nghĩa là bọn họ đã có biện pháp đối phó với đại trận của thư viện và phu tử."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy khi nào bọn họ sẽ động thủ?"

Trương Văn Tú ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Cũng nhanh thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận