Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1377: Kế ly gián

Lý Vân Khởi mở lòng bàn tay ra, một thạch bàn xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn ta. Hắn ta lẩm nhẩm mấy câu, rất nhanh sau đó những đường bạch quang đột nhiên bay ra khỏi thạch bàn ấy. Cuối cùng, vô số những đường bạch quang ấy tiến vào không gian xung quanh!

Trận pháp!

Lý Vân Khởi nói: “Ta đã phong tỏa không gian ở nơi này, sau khi tên Diệp Huyền kia bước vào, không gian này sẽ càng thêm kiên cố, hắn sẽ không thể dễ dàng phá vỡ không gian để trốn thoát. Tới khi ấy, chư vị đừng nương tay, tranh thủ cho hắn một đòn chí mạng!”

Quân Vô Nhan gật đầu: “Thiên Mặc, Hách Bản và cả Cổ Thanh huynh nữa, ba người các ngươi đều là long là phượng, thực lực vô cùng mạnh. Thế nhưng khi đối mặt với Diệp Huyền, mong các ngươi đừng nương tay, cố gắng đừng để xảy ra bất kì sai sót gì.”

Nam tử đeo đàn cổ cũng chính là Cổ Thanh gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi!”

Thiên Mặc cũng khẽ gật đầu: “Được!”

Hách Bản đang ngồi trên tảng đá mỉm cười, nàng nói: “Yên tâm đi, đầu của cái tên Diệp Huyền này đáng giá lắm, ta không muốn vì khinh địch mà mất đi cái đầu giá trị như vậy đâu!”

Lý Vân Khởi khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt!”

Trông thấy Diệp Huyền, sắc mặt hai người kia lập tức tràn đầy vẻ phòng bị.

Diệp Huyền nói: “Tại hạ là Mạc Thu Ngôn, cũng tới từ Ngũ Duy vũ trụ!”

Diệp Huyền núp ở phía dưới tầng phong ấn kia. Không lâu sau, bỗng nhiên có hai nam tử bay xuống từ tầng phong ấn đó. Hai nam tử kia đều mặc hắc bào, trên tay cầm trường thương.

Nam tử cầm thương nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi là ai?”

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi không gian ấy, hắn không hề trở về Huyền Hoàng Đại Thế Giới mà tới Lưỡng Giới Thiên. Hiện giờ Lưỡng Giới Thiên đã không có một ai, nói một cách chuẩn xác hơn nữa thì là không có cường giả của Tứ Duy vũ trụ. Phần lớn các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên đều đã tới Bắc Cảnh ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không có chuyện gì cả.”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía xa xa: “Hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”

Ngũ Duy!

Hiện giờ hầu như chỉ có các cường giả Ngũ Duy vũ trụ tới Lưỡng Giới Thiên.



Diệp Huyền liếc nhìn nam tử cầm thương dẫn đầu, hắn hỏi: “Hai vị cũng tới để giết Diệp Huyền sao?”

Mà lúc này, trường thương nam tử kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, hắn ta nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi có ý gì?”

Sau khi hai người bọn họ đáp xuống bèn liếc mắt nhìn xung quanh. Đúng lúc đang chuẩn bị rời đi thì Diệp Huyền bỗng xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

Diệp Huyền trầm mặc.

Trường thương nam tử quan sát Diệp Huyền: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Trường thương nam tử trầm giọng nói: “Người nào đã giết hắn!”

Trường thương nam tử chau chặt mày: “Diệp Huyền bị giết rồi ư?”

Diệp Huyền gật đầu: “Bọn họ tổng cộng có năm người, năm người bọn họ đã liên thủ lại giết Diệp Huyền. Món chí bảo kia của Diệp Huyền cũng rơi vào tay bọn họ.”

Trường thương nam tử híp mắt lại: “Ý ngươi là sao?”

Diệp Huyền nói: “Mặc dù bọn họ đã giết Diệp Huyền nhưng chưa hề rời đi mà ẩn náu ở một nơi, ngươi có muốn liều một phen không?”

Trường thương nam tử kia đang định nói gì đó thì Diệp Huyền bỗng than thở: “Các ngươi tới muộn rồi.”

Trường thương nam tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta hỏi: “Tách bọn họ ra ư?”

Diệp Huyền nói: “Tách bọn họ ra!”

Trường thương nam tử lắc đầu: “Nếu như bọn họ có năm người thì chúng ta không đấu lại được đâu!”

Diệp Huyền nói: “Ngũ Duy chí bảo đã rơi vào tay kẻ khác rồi!”

Nghe vậy, trường thương nam tử kia bèn trầm mặc.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Hay là liều một phen?”

Trường thương nam tử nhìn Diệp Huyền, hắn ta hỏi: “Ý ngươi là sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy, hắn đã bị giết rồi! Các ngươi tới muộn rồi!”

Trường thương nam tử kia chau chặt mày: “Ma Đô, Thanh Quốc.”

Lý Vân Khởi!

Diệp Huyền nói: “Lý Vân Khởi với mấy người Quân Vô Nhan.”

Diệp Huyền gật đầu: “Theo ta được biết thì hiện giờ bọn họ đang có mâu thuẫn vì phân chia ‘chiến lợi phẩm’ không đồng đều, thế nên mãi vẫn chưa rời đi. Đây chính là cơ hội của chúng ta!”

Trường thương nam tử kia bỗng nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại biết nhiều như vậy?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Bởi vì trước đó ta cùng phe với bọn họ. Có điều sau khi giết được Diệp Huyền, bọn họ lại muốn trừ khử ta!”

Trường thương nam tử kia nhìn Diệp Huyền chằm chằm, hắn ta lại hỏi: “Tại sao?”

Diệp Huyền nhún vai: “Bởi vì thực lực của ta là yếu nhất!”

Trường thương nam tử kia trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: “Đây là một cơ hội, bởi vì bọn họ sắp sửa rời khỏi Tứ Duy rồi. Một khi bọn họ tời khỏi Tứ Duy thì muốn có được món chí bảo kia sẽ khó lắm!”

Trường thương nam tử nhìn nam tử bên cạnh, nam tử đó lại nhìn Diệp Huyền: “Mục tiêu của chúng ta không phải món chí bảo đó!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi. Tốc độ của Diệp Huyền rất nhanh, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Trường thương nam tử kia trầm giọng nói: “Ca, ngươi thấy thế nào?”

Nam tử nhìn Diệp Huyền phía đằng xa, hắn ta nói: “Đi theo hắn, đừng để hắn phát hiện!”

Nói đoạn, hai người họ bèn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận