Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1718: Thử xem!

Diệp Huyền gật đầu, hắn búng ngón tay một cái, Thiên Đạo Bút xuất hiện trước mặt Ác Ma Nhạn, sau khi nàng đánh giá Thiên Đạo Bút một chút lại nhẹ giọng nói: “Năm đó cây bút này ở trong tay Thiên Đạo thật sự xem như hủy thiên diệt địa!”

Nói xong nàng đặt Thiên Đạo Bút trước mặt Diệp Huyền: “Ta cũng không bắt nạt ngươi, chúng ta giúp ngươi là có mưu đồ khác, đương nhiên cũng sẽ không kêu ngươi đi giúp chúng ta đối kháng Thiên Đạo. Dù sao ngươi không cần giúp chúng ta làm bất cứ chuyện gì cả!”

Diệp Huyền lại lắc đầu: “Đại ân của tiền bối và Thần Đế tiền bối, ta xin ghi nhớ trong lòng. Ngày sau, nếu hai vị tiền bối có việc gì, nếu trong khả năng của mình, Diệp Huyền ta tuyệt đối không từ chối!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Hay cho một câu trong khả năng của mình, ngươi là một tên láu cá!”

Diệp Huyền Nghấn cười bảo: “Tiền bối, ta chỉ có thể làm chuyện trong khả năng của mình, vượt qua năng lực của ta, ta cũng không có cách gì!”

Ác Ma Nhạn gật đầu: “Có thể hiểu được!”

Nói xong nàng quay đầu nhìn chân trời, nhẹ giọng nói: “Bây giờ trong thân thể ngươi có hai loại truyền thừa của Ác Ma và Thần Linh. Sau này có thời gian có thể trở về chơi, nếu gặp phải uy hiếp gì, trong phạm vi khả năng, ta cũng không ngại tận lực giúp ngươi!”

Diệp Huyền cứng đờ.

Nói xong, nàng đè mạnh lên vai Diệp Huyền, nhìn hắn chằm chằm: “Rất không đúng!”

Diệp Huyền đang muốn hỏi thì Ác Ma Nhạn đột nhiên cười nói: “Tiểu tử, ngươi đang gặp phiền toái rồi!”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn: “Ta khuyên ngươi bỏ ý định trong đầu này đi, thế lực đó không kém Thần Linh tộc chúng ta đâu, thậm chí có thể ở trên chúng ta nữa...”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn một lát sau đó buông bả vai hắn ra, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu rồi.”

Ác Ma Nhạn nói: “Nói đi!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Ác Ma Nhạn chớp mắt, cười dí dỏm: “Được rồi! Ngươi có thể đi ngay bây giờ!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi có thể giúp ta giải quyết phiền toái này không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hộ Đạo giả muốn giết ta, ngươi có biết đại bản doanh của bọn họ ở nơi nào không?”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó gật đầu. Hắn đang định rời đi mà lúc này dường như nghĩ đến gì đó mà lại dừng bước, hỏi: “Tiền bối, hỏi ngươi một chuyện!”

Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Tiền bối?”

Diệp Huyền: “...”

Nói đến đây, lông mày nàng đột nhiên nhíu lại: “Vì sao bọn họ lại nhắm vào ngươi? Không có lý do gì cả! Với thực lực của ngươi, căn bản không thể nào ngăn cản Ngũ Duy Kiếp. Không đúng!”

Lúc này Ác Ma Nhạn đi tới bên cạnh, nàng nhìn xuống phía dưới, cười nói: “Bây giờ thế giới bên ngoài thật loạn! Xem ra tạm thời không thể ra ngoài!”

Ác Ma Nhạn lắc đầu: “Ta không thể! Đương nhiên ta cũng không sợ bọn họ, chỉ là ta cũng không cần phải trở thành tử địch với bọn họ!”

Ác Ma Nhạn nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Sống thật tốt! Tin vào chính mình, ngươi có thể!”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Ngươi là Hộ Đạo giả!”

Nói xong hắn xoay người, ngự kiếm biến mất ở phía chân trời mênh mông.

Ác Ma Nhạn cười nói: “Các ngươi yên tâm, chúng ta chỉ kết một mối thiện duyên cùng hắn, không còn gì hơn thế!”

Ác Ma Nhạn nhìn hắn: “Có hai người biết, ngươi có thể đi hỏi các nàng, thứ nhất là Thiên Đạo chí cao, thứ hai là Tiểu Đạo, đi hỏi các nàng đi!”

Hư ảnh nói: “Đạo Chủ vẫn luôn ở đây!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, lại hỏi ngươi một chuyện! Trước thời cổ đại của các ngươi là thời gì?”

Ác Ma Nhạn giơ ngón tay cái lên với hư ảnh: “Có tự tin, vậy ta chúc các ngươi mở cờ thắng lợi!”

Hư Ảnh nói: “Chúng ta biết hắn không đơn giản, có điều vậy thì đã sao?”

Ác Ma Nhạn cười nói: “Thiếu niên đó cũng không đơn giản, các ngươi đừng lật thuyền trong mương nhé!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó gật đầu: “Tiền bối, cáo từ!”

Hư ảnh hơi thi lễ: “Là chúng ta lo lắng nhiều rồi!”

Nói xong hắn ta dần dần biến ảo.

Mà lúc này Ác Ma Nhạn đột nhiên nói: “Ta còn tưởng rằng Đạo Chủ của các ngươi đã chết!”

Diệp Huyền vừa đi thì bầu trước mặt Ác Ma Nhạn đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh nhìn xuống nàng: “Ác Ma chi tổ!”

Hư ảnh trầm mặc.

Ác Ma Nhạn mỉm cười: “Ta rất tò mò, các ngươi thật sự cho rằng hắn có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp sao?”

Hư ảnh gật đầu: “Các hạ, Đạo Chủ đã từng dặn dò, chúng ta không có bất kỳ ác ý gì đối với Ác Ma nhất tộc, mà chuyện của chúng ta và thiếu niên đó cũng hy vọng các hạ chớ có nhúng tay vào!”

Hư ảnh không nói gì nữa mà dần dần biến mất.

Sau khi hư ảnh biến mất, Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn bên phải, ánh mắt nàng xuyên thấu tinh không, cuối cùng tới Hư Vô Duy Độ.

Mà lúc này, ở sâu trong nghĩa địa, một lão nhân đang quét dọn mộ đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Ác Ma Nhạn.

Ác Ma Nhạn cười nói: “Xưng hô thế nào?”

Thủ mộ lão nhân nói: “Ác Ma chi tổ... ngươi cũng ra ngoài rồi!”

Ác Ma Nhạn lại hỏi: “Ta có thể tới xem nơi này một chút được không?”

Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Không được!”

Ác Ma Nhạn híp mắt lại: “Ta nhất định cứ đến thì sao?”

Thủ mộ lão nhân nói: “Thử xem!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận