Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1290: Không biết các hạ tìm ta có chuyện gì?

Một kẻ già sắp chết thôi ư!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào lão giả vừa xuất hiện ấy.

Đối với một vài người ở Lưỡng Giới Thiên, lão giả vừa xuất hiện này có vẻ là một người xa lạ, bởi lẽ rất ít người từng trông thấy hắn ta.

Lão giả liếc nhìn Lý Trần Phong: “Mặc dù Kiếm tông rất lớn mạnh nhưng muốn hủy diệt Lưỡng Giới Thiên, dẫu có là sư phụ và sư huynh ngươi đến cũng không làm được đâu.”

Lý Trần Phong khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”

Lão giả gật đầu: “Đúng vậy!”

Vừa dứt lời, lão giả bèn xòe tay ra, sau đó lại nắm lại.

Cùng lúc đó, Lý Trần Phong cũng đột ngột xuất kiếm. Một kiếm này của hắn ta nhanh vô cùng, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại.

Vừa dứt lời, hắn ta bèn búng ngón tay, một đường kiếm quang bay ra từ đầu ngón tay hắn ta.

Uỳnh!

“Cầu Đạo!”

Ở phía xa, lão giả bỗng mở tay ra, sau đó lại nắm chặt.

Bởi lẽ trận đấu đã kết thúc!

Bởi lẽ kiếm của hắn ta đã vỡ!

Tuy nhiên, không gian xung quanh lại khôi phục sự tĩnh lặng trong chớp mắt.

Không gian xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt, một tiếng nứt vỡ vang lên. Ngay sau đó, lão giả lùi nhanh về phía sau cả ngàn trượng.

Ở phía xa xa, sắc mặt của Viên Tiểu Đao cũng nghiêm trọng vô cùng. Thực lực của lão giả này đúng là vượt ngoài dự liệu của nàng!

Khoảnh khắc ấy, sắc mặt mọi người đều trở nên u ám.

Kiếm quang như một sợi chỉ, mảnh đến mức khó có thể quan sát.

Trông thì có vẻ Lý Trần Phong đang chiếm ưu thế hơn, thế nhưng trên thực tế hắn ta lại chẳng chiếm được thứ gì!

Lý Trần Phong nhìn chằm chằm lão giả: “Cuối cùng cũng có một đối thủ!”

Ở phía xa xa, lão giả nhìn Lý Trần Phong và nói: “Hậu sinh khả úy! Kiếm tông của ngươi đúng là có nhiều nhân tài thật đấy!”

Lý Trần Phong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, thế nhưng vẻ mặt hắn ta thì u ám hơn trước đó rất nhiều!

Đòn tấn công ban nãy của hai người trông thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra lại huy động toàn bộ sức lực của bọn họ.

Còn lâu hắn ta mới giao Diệp Huyền ra, bởi lẽ Diệp Huyền không phải một người dễ đối phó. Hắn có thể sống đến tận bây giờ đã là một chuyện vô cùng kì diệu rồi, nếu như Lưỡng Giới Thiên đi bắt hắn chỉ vì muốn lấy lòng Kiếm tông thì đến khi ấy, khả năng sẽ bị người phía sau hắn gây khó dễ.

Trực giác nói cho hắn ta biết Diệp Huyền chính là tên đầu sỏ!

Lão giả lắc đầu cười: “Ngươi đang uy hiếp lão phu đấy à? Được thôi, Kiếm tông của ngươi có thể khai chiến!”

Diệp Huyền?

Lúc này, một nam tử trung niên bỗng xuất hiện trên không trung. Hắn ta mặc trường bào màu xanh, bên hông còn có một thanh kiếm.

Lý Trần Phong thản nhiên nói: “Giao tên Diệp Huyền kia ra đây!”

Mà đây cũng không phải bản thể của hắn ta!

Nam tử trung niên này chính là Mục Thanh Phong – tông chủ của Kiếm tông.

Trông thấy người này, kiếm quang trên đầu ngón tay của Lý Trần Phong bèn biến mất. Hắn ta khẽ cúi người với nam tử trung niên kia.

Rất rõ ràng, hắn ta biết với thực lực của mình thì không thể hủy diệt Lưỡng Giới Thiên này được. Do vậy, hắn ta lùi một bước để tiến xa hơn, lựa chọn Diệp Huyền!

Trên đầu ngón tay của Lý Trần Phong bỗng xuất hiện một đường kiếm quang. Sắc mặt lão giả vẫn rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi!

Lưỡng Giới Thiên thực sự không hề sợ Kiếm tông!

Đường kiếm quang trên ngón tay của Lý Trần Phong càng lúc càng sáng, bầu không khí xung quanh cũng càng lúc càng trở nên căng thẳng.

Lão giả lắc đầu: “Diệp Huyền chẳng liên quan gì đến ta hết, nếu ngươi muốn hắn thì tự đi mà tìm!”

Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả, hắn ta nói: “Chắc chắn các ngươi phải giao hắn ra!”

Rốt cuộc đối phương mạnh đến mức độ nào, chuyện này đến bây giờ vẫn là một câu đố!

Người phía sau Diệp Huyền cũng vô cùng thần bí!

Mục Thanh Phong liếc nhìn lão giả ở phía dưới, hắn ta mỉm cười: “Hóa ra là Trần các lão, không ngờ ngươi vẫn còn sống cơ đấy.”

Trần các lão khẽ mỉm cười: “Cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi!”

Mục Thanh Phong nói: “Hôm nay ta tới là đòi một lời giải thích!”

Trần các lão liếc nhìn Mục Thanh Phong: “Kiếm tông các ngươi đã có được Ngũ Duy chí bảo thì còn muốn giải thích gì nữa?”

Mục Thanh Phong lắc đầu: “Kiếm tông ta không hề có được thứ đồ ấy!”

Trần các lão chau mày: “Ngươi đang đùa đấy à?”

Mục Thanh Phong mỉm cười: “Ta đâu có thích nói đùa, món đồ đó thực sự không nằm trong tay Kiếm tông ta!”

Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Khương Khởi ở phía không xa. Khương Khởi bèn kể lại chuyện Giới Ngục tháp chạy trốn.

Nghe Khương Khởi nói, sắc mặt các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên lập tức trở nên vô cùng khó coi!

Rõ ràng là bọn họ không hề tin!

Không một ai tin cả!

Mục Thanh Phong lắc đầu: “Ta cũng không cần các ngươi phải tin, cứ bảo Diệp Huyền ra đây, ta tự có cách giải quyết!”

Rất rõ ràng, bọn họ đang nghi ngờ Diệp Huyền giở trò!

Diệp Huyền!

Nói đoạn, hắn nhìn về phía Mục Thanh Phong, mỉm cười nói: “Không biết các hạ tìm ta có chuyện gì?”

Lúc này, hắn ta cảm thấy chuyện này có hơi kì lạ.

Trần Thời Nhất lắc đầu: “Ta không biết!”

Nghe vậy, Trần các lão lại chau mày. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên: “Tiền bối đang tìm ta sao?”

Mọi người nghe thấy giọng nói thì đồng loạt đưa mắt nhìn, người vừa tới chính là Diệp Huyền.

Hắn đã xuất hiện rồi!

Đương nhiên là hắn phải xuất hiện, bởi lẽ hắn biết nếu như không xuất hiện, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ hắn, như vậy thì bất lợi cho hắn lắm!

Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên cùng nhau nhắm vào hắn, hắn thực sự không chống đỡ nổi đâu.

Trông thấy Diệp Huyền, Trần Thời Nhất khẽ gật đầu: “Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần món đồ kia không ở trên người ngươi thì không ai có thể đưa được ngươi đi đâu!”

Diệp Huyền nói: “Đa tạ!”

Trần các lão ở bên dưới trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn ta nhìn về phía Trần Thời Nhất và hỏi: “Diệp Huyền đang ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận