Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 441: Được Không?

Diệp Huyền có chút im lặng:

- Lam sư tỷ, đây không phải là sợ, mà là tính toán cẩn thận.

Nói xong, hắn nhìn bốn phía xung quanh:

- Các ngươi không thấy sao? Sau khi chúng ta tới, trên đảo này không có bất cứ động tĩnh nào, trừ đó ra, dòng nước xung quanh cũng vô cùng bình tĩnh… rõ ràng có gió, sao có thể bình tĩnh như vậy…

Lam Vũ đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Nếu ngươi sợ, hiện có thể đi!

Diệp Huyền kém chút xúc động đập nữ nhân này một trận, đầu óc có bệnh sao?

Lúc này, Bách Lý Vân đột nhiên ra làm người hòa giải:

- Ngươi nói cái gì! Có dám lặp lại lần nữa?!

- Càn rỡ!

- Cổ hủ!

- Ta nói ngươi ngu ngốc!

- Ngươi cho rằng ta không biết sao? Thế nhưng chúng ta là Kiếm tu, chúng ta cần dũng cảm tiến tới, bất cứ chuyện gì cũng cần trực tiếp đối mặt, chứ không phải là trốn tránh! Chỉ có như vậy, kiếm của chúng ta mới có thể duy trì sự sắc bén!

Thế nhưng, kiếm vừa hạ xuống, Diệp Huyền đã lui ra hơn mười trượng!

- Lam Vũ sư tỷ, An Diệp huynh, chúng ta là người một nhà, không nên tổn thương hòa khí! Hơn nữa, chúng ta tới đây là để làm nhiệm vụ, đó là tra rõ nguyên nhân việc này ra sao, các ngươi nói đúng không?

Lam Vũ cầm kiếm xông tới, một đạo kiếm quang đã chém nghiêng xuống, nháy mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Huyền.

Diệp Huyền lắc đầu:

Lam Vũ lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền:

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Lam Vũ ngẩn cả người, sau đó đánh giá nhìn Diệp Huyền, cười lạnh:

Nghe Diệp Huyền, thần sắc Lam Vũ đột nhiên biến đổi, nàng đột nhiên rút kiếm chỉ Diệp Huyền:

- Thực sự không tệ!

Nhanh như chớp giật!

Thất bại!

Một tông môn, nếu nội bộ bất hòa sẽ chướng khí mù mịt, một khi cố tình gây sự, hoặc có ý gây chuyện, Thương Kiếm tông sẽ trực tiếp trục xuất khỏi tông môn!

Lam Vũ nhíu mày, Thương Kiếm tông nghiêm cấm tư đấu. Nếu thực sự có mâu thuẫn, có thể nhờ trưởng lão trong tông môn điều chỉnh, hoặc nếu không thể, có thể xin khiêu chiến công khai.

- An huynh, tính Lam Vũ sư tỷ không được tốt lắm, ngươi cũng đừng so đo với nàng! Hơn nữa, Lam Vũ sư tỷ là đệ tử Huyền Kiếm phong, Huyền Kiếm phong cũng không dễ chọc.

- Lam Vũ sư tỷ chớ xúc động, nếu bởi một chút mâu thuẫn mà đả thương đồng môn, trở về tông môn nhất định sẽ bị trục xuất tông môn!

- Nếu An huynh cũng là người không dễ chọc, vậy thời gian tới e là khó chung đụng! Đi, chúng ta đuổi theo bọn họ đi, bất kể là có mâu thuẫn gì, nhưng nếu gặp ngoại địch mà không giúp đỡ, đây chính là đại tội!

Nói xong, nàng lại muốn xuất thủ lần nữa, Bách Lý Vân ở bên đã vội ngăn cản:

Chỉ một chốc, mấy người đã tới trước một tòa hắc sắc cung điện, nhìn thấy tòa hắc điện, Lam Vũ liền nhíu mày.

Trên đường đi, Diệp Huyền có chút ngưng trọng, bởi trực giác nói cho hắn biết, nơi này không đơn giản.

Nói xong, hắn kéo tay Diệp Huyền đi vào sâu trong đảo.

Trục xuất tông môn!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Kỳ thực, ta cũng không dễ chọc, ha ha…

Bách Lý Vân cười nói:

Có điều, trăm năm nay Thương Kiếm tông chưa từng có sự kiện đồng môn khiêu chiến!

Bách Lý Vân tới trước mặt Diệp Huyền, vỗ vỗ bả vai:

Nữ tử tên Cổ Nguyệt nhìn qua Diệp Huyền, sau đó cũng quay người đi theo.

Lam Vũ trầm mặc một hồi, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, cuối cùng mới thu kiếm, quay người vào sâu trong đảo.

Diệp Huyền hỏi:

- Sao vậy?

Bách Lý Vân trầm giọng nói:

- Trước đó, nơi này không có tòa cung điện nào cả! Chính xác mà nói, một ngày trước, ở đây không có tòa cũng điện nào hết!

Không có cung điện!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn cung điện, cửa chính mở rộng, nhưng lại không nhìn thấy được bên trong.

- Đi!

Lam Vũ muốn đi vào, Diệp Huyền lại lắc đầu:

- Không nên đi vào!

Diệp Huyền không chút biểu tình, hắn đang muốn xuất thủ, đúng lúc này, Lam Vũ đột nhiên bóp nát một tấm Truyền Âm phù, Truyền Âm phù nổ tung, một đạo tin tức lập tức bay ra… thế nhưng, lại không chút động tĩnh.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lam Vũ liền biến đổi!

Đúng lúc này, mặt đất bốn phía động nhiên nhuyễn động, rất nhanh, mấy chục hủ thi nhân khác từ lòng đấy chui ra!

Hai đạo kiếm quang nháy mắt nổ tung!

Oanh!

Hủ thi nhân đấm ra một quyền.

Nói xong, nàng quay người đi vào trong.

Mà lần này, Cổ Nguyện lại nhìn qua Diệp Huyền, cũng không theo Lam Vũ.

Bách Lý Vân do dự một chút, sau đó nói:

- Cổ Nguyệt sư muội, An huynh, chúng ta không vào sao?

Diệp Huyền đang muốn nói, đúng lúc này, một tiếng nổ lớn truyền ra, ngay sau đó, một bóng người xinh đẹp từ trong cung điện bay ra, người này, chính là Lam Vũ! Mà giờ khắc này, toàn thân nàng đầy vết thương, thậm chí vai trái nứt vỡ, cánh tay kém chút rớt hẳn ra!

Mà sau lưng Lam Vũ, còn có một người diện mạo xấu xí mục nát, tốc độ người này cực nhanh, Lam Vũ vừa bay ra khỏi cung điện, nắm đấm của người kia đã đuổi theo, một quyền này mà đánh trúng, đoán chừng đầu Lam Vũ khó tránh khỏi kết cục chia năm xẻ bảy.

Lam Vũ không dám tiếp tục chạy, quay người chém một kiếm.

Bành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lam Vũ lập tức bị chấn bay mấy chục trượng. Mà nàng còn chưa dừng lại, hủ thi nhân kia đã lần nữa lao tới.

- Tham sống sợ chết!

Lam Vũ lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền, ánh mắt không chút che giấu vẻ khinh bỉ:

- Được được, ngươi mau vào đi!

Diệp Huyền đột nhiên khoát tay áo:

- Thứ ham sống sợ chết, ngươi…

Nghe Diệp Huyền nói, Lam Vũ đột nhiên phẫn nộ, nộ chỉ Diệp Huyền:

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lam Vũ liền trở nên khó coi.

Đây là Truyền Âm phù cầu cứu, trước khi tới, đã có cường giả Thương Kiếm tông âm thầm theo dõi.

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên từ không xa truyền tới:

- Ngươi đang cầu cứu hắn sao?

Nghe thanh âm này, mấy người Lam Vũ quay đầu nhìn lại, các không xa, một nam tử tóc đỏ chậm rãi đi tới, trong tay nam tử, cầm một cái đầu đẫm máu.

Cái đầu này, chính là trưởng lão giao nhiệm vụ cho bốn người Diệp Huyền lúc trước!

Người này, đã đạt tới Ngự Pháp cảnh a!

Nhìn thấy cái đầu này, sắc mặt ba người Lam Vũ lập tức trở nên trắng bệch!

Nam tử tóc đỏ nhếch miệng cười một tiếng:

- Tự giới thiệu bản thân một chút, ta tới từ Thanh châu, tên gọi Diệp Huyền! Hiện là Viện trưởng Thương Lan học viện!

Diệp Huyền!

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức sửng sốt, chơi cái mẹ gì vậy?

Diệp Huyền!

Không thể không nói, hắn thực sự có chút ngây người!

Nếu nói là trùng tên, vậy cũng không phải không thể, nhưng đây căn bản không phải trùng tên, đối phương không chỉ nói tới từ Thanh châu, mà còn nói là Viện trưởng Thương Lan học viện!

Là đang giả mạo hắn!

Diệp Huyền thầm âm lãnh, hắn ngửi được mùi vị âm mưu!

Nghe nam tử tóc đỏ nói, Lam Vũ liền biến sắc, kinh hãi nhìn lại:

- Ngươi, ngươi chính là tên Diệp Huyền bị Hộ Giới minh truy sát?!

Nam tử tóc đỏ nhếch miệng cười một tiếng, răng trong miệng cũng một màu đỏ, chậm rãi đi hướng Lam Vũ:

- Thế nào, có vấn đề gì sao?

Lam Vũ gắt gao nhìn lại:

- Diệp Huyền, Thương Kiếm tông ta với ngươi không ân không oán, vì sao muốn đối nghịch Thương Kiếm tông ta?!

Nam tử tóc đỏ cười tà mị:

- Ta thấy Thương Kiếm tông ngươi ngứa mắt, được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận