Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3110: Đọ vài chiêu không?

Đạo Nhất gật đầu: "Chắc chắn rồi, vì với loại gia tộc lớn giống như bọn họ chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc, đặc biệt là ngươi, thân là người yêu nghiệt nhất năm ấy, bọn họ không có khả năng sẽ tha cho ngươi sống sót đâu."

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức u ám hẳn: "Ta còn chưa giải quyết xong dị duy nhân thì thôi, giờ lại xuất hiện thêm một Diệp tộc nữa... thật sự muốn ép gái nhà lành làm kỹ nữ sao?"

Đạo Nhất nhìn hắn: "Ép gái nhà lành làm kỹ nữ?"

Diệp Huyền nhoẻn miệng cười: "Ý của ta là ta thật sự chỉ muốn dựa vào bản thân chứ không muốn dựa vào cha và muội muội."

Đạo Nhất trầm giọng bảo: "Có khả năng bọn họ không sợ cha và muội muội của ngươi lắm đâu! Loại gia tộc lớn mạnh này không phải ngang ngược bình thường thôi đâu, bọn họ hoàn toàn không coi người bình thường ra gì, mà khi bọn họ nhìn thẳng vào phụ thân và muội muội của ngươi thì chỉ sợ đã muộn rồi! Nhưng bây giờ, e rằng phụ thân và muội muội của ngươi sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi cho nên ngươi phải nghĩ cách ứng phó với Diệp tộc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào này đi."

Diệp tộc!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì mà kẻ địch này còn chưa giải quyết xong thì đã có một kẻ địch mới xuất hiện vậy trời..."

Nói rồi, hắn nhìn về phía Đạo Nhất: "Ta đã không muốn cố gắng phấn đấu nữa rồi, thật đấy!"

Diệp Huyền hơi tò mò: "Tin tốt gì thế?"

Đạo Nhất gật đầu: "Chỉ cần bọn họ tạm thời không đi tìm Diệp tộc thì chúng ta có thể có thêm chút thời gian, chút thời gian này chính là cơ hội của chúng ta."

Dường như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Không phải vẫn còn một tin tốt nữa sao?"

Diệp Huyền hỏi: "Đây chính là tin tốt ấy hả?"

Mà điều quan trọng nhất là hắn cũng không làm gì hết nhé, nhưng Diệp tộc này vẫn định tới đánh chết hắn...

Diệp Huyền im lặng một lúc rồi mới nói: "Mặc kệ đi! Bây giờ việc cấp bách nhất của chúng ta chính là bồi dưỡng những cường giả ngụy Ý cảnh kia trở thành Ý cảnh! Chúng ta đi!"

Đạo Nhất: "..."

Đột nhiên Diệp Huyền hỏi: "Kẻ mạnh nhất ở Dị Duy tộc là ai?"

Bộ mình trời sinh tự mang theo thù hận à?

Lúc này, Diệp Huyền quả thật có hơi bực bội, Dị Duy tộc này còn chưa giải quyết xong mà đã có thêm một Diệp tộc gì đó xuất hiện, thế này còn có cho người khác sống nữa không đây?

Đạo Nhất trầm giọng đáp: "Tin tốt chính là có khả năng tạm thời Dị Duy tộc sẽ không liên hệ với Diệp tộc vì muốn độc chiếm đại đạo bản thể của ngươi!"

Trong một tinh không nào đó, có một nam tử đang xuyên qua tinh vực mà đi.

Đạo Nhất liếc mắt nhìn hắn: "Có một tin tốt đây!"

Người này chính là Tư Cảnh kia.

Đạo Nhất nghĩ ngợi rồi đáp: "Chắc là tộc trưởng, nhưng ta cũng không biết quá nhiều về nội tình của Dị Duy tộc đâu, năm ấy khi chủ nhân và bọn họ đại chiến, ở Dị Duy tộc đã xuất hiện rất nhiều cường giả mà trước đây chưa từng lộ diện bao giờ!"

Vừa dứt lời, ba người đã biến mất ngay tại chỗ. ...

Bạch phát nữ tử nhìn quân cờ trước mặt mà rơi vào trầm tư...

Nữ tử váy trắng!

Tư Cảnh đi đến bên cạnh hai nữ tử, cách họ không xa nhưng hai nữ tử đều chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái, trực tiếp bỏ qua hắn ta luôn.

Đây chính là một khu phế tích, toàn bộ tinh không đều hoang tàn, đi đến đâu cũng đổ nát và tang thương.

Thua rồi!

Sau khoảng hơn canh giờ thì Tư Cảnh dừng lại, mà lúc này, hắn ta đã bước vào Thần Khư trong truyền thuyết kia!

Sao đã thua rồi?

Không phải mới đánh có mấy nước thôi sao?

Tư Không ở bên cạnh chợt sững sờ.

Tư Không liếc mắt nhìn một vòng rồi tiếp tục tiến lên, chưa đi được bao lâu đã đến trung tâm của khu phế tích này, tại đó, hắn ta trông thấy một nữ tử!

Tư Cảnh nhìn về phía bàn cờ, trên bàn cờ chỉ có chưa đến năm quân.

Một người chỉ đánh vài nước.

Đúng lúc này, bạch phát nữ tử đột nhiên từ bỏ: "Ta thua rồi."

Mà lúc này, nữ tử váy trắng đang đánh cờ với một bạch phát nữ tử.

Cùng với bạch phát nữ tử rơi vào trầm tư, đột nhiên toàn bộ tinh không trở nên tĩnh lặng vô cùng!

Nói rồi, hắn ta đi về phía nàng.

Tư Cảnh nhìn nữ tử váy trắng, một lúc sau, hắn ta khẽ cười và nói: "Nghe nói xưa nay ngươi giết người chỉ dùng một nhát kiếm, vậy đừng khiến ta thất vọng nhé..."

Nữ tử váy trắng đứng dậy định rời đi, nhưng bạch phát nữ tử lại nói: "Trong nháy mắt ta buông quân cờ đã là thua rồi, đúng không?"

Nữ tử váy trắng lắc đầu.

Bạch phát nữ tử ngây người.

Nữ tử váy trắng nói: "Khi ngươi kêu ta đánh cờ với ngươi là ngươi đã thua rồi!"

Bạch phát nữ tử nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi chưa từng thua bao giờ sao?"

Nữ tử váy trắng liếc mắt nhìn đối phương: "Ngươi trông ta giống người đã từng thua rồi à?"

Bạch phát nữ tử: "..."

Nữ tử váy trắng quay người rời đi.

Bạch phát nữ tử nhìn nàng: "Đọ vài chiêu không?"

Nữ tử váy trắng lại lắc đầu.

Bạch phát nữ tử hơi nhíu mày: "Tại sao?"

Nữ tử váy trắng chẳng buồn quay đầu lại: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

Bạch phát nữ tử: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận