Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1401: Đây là lựa chọn cuối cùng của chúng ta rồi

Trong phù điện lúc này chỉ có ba người. Người đứng đầu là tông chủ của Phù Văn tông – Thẩm Tinh Hà. Hai người còn lại là hai vị trưởng lão có thực quyền tại Phù Văn tông – Tô Mộc Thiên và Lưu Ung.

Ba người này đều là những phù văn sư xuất sắc nhất ở Ngũ Duy vũ trụ.

Thẩm Tinh Hà nhìn về phía bên ngoài, hắn ta nói: “Tề Phù, ngươi cũng vào đi!”

Ở bên ngoài điện, một lão giả bước vào. Người đó chính là Tề Phù.

Thẩm Tinh Hà mở lòng bàn tay ra, Giới Ngục tháp bèn xuất hiện trên lòng bàn tay hắn ta. Khi vật này xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào nó.

Thẩm Tinh Hà nhìn Giới Ngục tháp, hắn ta nói: “Chư vị thấy thế nào?”

Tô Mộc Thiên nói: “Một củ khoai nóng bỏng tay!”

Lưu Ung gật đầu: “Thứ đồ này đúng là một củ khoai nóng bỏng tay thật. Bất cẩn cái thôi là Phù Văn tông của chúng ta sẽ gặp họa lớn đấy.”

Bảo vật của tiên tri!

Từ năm tổ sư của Phù Văn tông biến mất, tới nay không một ai có thể chế tạo thất sắc phù văn!

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Giới Ngục tháp trong tay: “Đúng là một củ khoai nóng bỏng tay!”

Tiên tri là một truyền kì tại Ngũ Duy vũ trụ. Không cần nghĩ cũng biết bảo vật mà hắn ta để lại chắc chắn có thể thay đổi vận mệnh, nhất là đối với Phù Văn tông của bọn họ. Bởi lẽ trong các tri thức mà tiên tri để lại chắc chắn có thứ liên quan đến phù văn!

Lưu Ung đột nhiên nói: “Là tên Diệp Huyền kia!”

Có thể nói, người Ngũ Duy không một ai không động lòng trước Vạn Duy thư phòng của tiên tri, trong đó có cả Phù Văn tông!

Thẩm Tinh Hà mỉm cười: “Kẻ đứng phía sau đang muốn lợi dụng vật này để Phù Văn tông và Vạn Duy học viện sống mái một phen, từ đó thu được lợi ích.”

Nếu có được bảo vật của tiên tri thì việc chế tạo thất sắc phù văn không còn là một ý nghĩ xa vời nữa rồi.

Thẩm Tinh Hà mỉm cười: “Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa? Người này vô cùng thông minh, biết mình không giữ được món đồ này nên đã chủ động giao nộp nó. Hắn biết chúng ta sẽ không tử bỏ món đồ này nên một khi chúng ta tranh chấp thì kẻ được lợi sẽ là hắn.”

Tô Mộc Thiên gật đầu: “Người này cũng tâm cơ thật đấy!”

Nghe vậy, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lúc này, Tô Mộc Thiên bỗng nhiên nói: “Hay là hợp tác cùng bọn họ?”

Tô Mộc Thiên bỗng nhiên nói: “Bảo vật của tiên tri.”

Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Tô Mộc Thiên, Tô Mộc Thiên nói: “Chúng ta có chìa khóa, bọn họ có thư phòng, chúng ta có thể hợp tác với bọn họ rồi cùng chia sẻ bảo vật trong Vạn Duy thư phòng!”

Hơn nữa tương truyền trong Vạn Duy thư phòng mà tiên tri để lại có chân lý của võ đạo!

Thế nhưng Thẩm Tinh Hà hiểu rằng dù hắn ta có được chìa khóa thì cũng không thể có được bảo vật của tiên tri, bởi lẽ Vạn Duy thư phòng của tiên tri nằm ở Vạn Duy thư viện!

Phù Văn tông có địa vị không hề thấp ở Ngũ Duy vũ trụ, thực lực cũng không hề thấp. Thế nhưng Phù Văn tông không mạnh đến mức có thể coi trời bằng vung!

Tô Mộc Thiên nói: “Nếu như vậy thì chiếc tháp trong tay chúng ta trở thành một mối họa rồi!”

Một lát sau, Thẩm Tinh Hà bỗng nhiên nói: “Không thể giữ lại vật này!”

Mà lúc này, Lưu Ung bỗng nhiên nói: “Vạn Duy thư viện sẽ không đồng ý đâu! Trong mắt bọn họ, Vạn Duy thư phòng là của bọn họ, Giới Ngục tháp cũng là của bọn họ. Nếu chúng ta hợp tác với bọn họ thì chắc chắn sẽ phải đấu với hổ!”

Mà hiện giờ, mấy người này lại chẳng có động tĩnh gì cả!

Thẩm Tinh Hà trầm mặc.

Tô Mộc Thiên bỗng nhiên nói: “Thế thì hiện giờ chúng ta phải làm sao?”

Chắc chắn là không bình thường!

Điều này bình thường sao?

Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Hợp tác với bọn họ thì sợ đến khi ấy chúng ta sẽ bị bọn họ ăn đến xương cũng chẳng còn!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía bên ngoài, nói: “Các ngươi cứ nghĩ mà xem, hiện giờ Vạn Duy chi chủ vẫn chưa có động tĩnh gì. Trừ nàng ta ra thì vị ở Tu La Địa Ngục kia cũng không thấy có hành động gì cả… Những đại lão đó không xuất hiện, điều này bình thường sao? Chắc chắn là không!”

Mọi người trầm mặc.

Bọn họ biết, mấy đại lão này chắc chắn cũng động lòng trước món bảo vật này. Nó là bảo vật tiên tri để lại cơ mà, ai mà chẳng động lòng chứ?

Thẩm Tinh Hà trầm giọng nói: “Đúng vậy, Diệp Huyền đã đẩy cho chúng ta một củ khoai nóng bỏng tay. Nếu như không giải quyết triệt để thứ đồ này thì Phù Văn tông của chúng ta sẽ gặp nạn đấy!”

Rốt cuộc phải làm như thế nào?

Bên trong điện, mọi người đều liếc nhìn Thẩm Tinh Hà.

Để món đồ này ở lại Phù Văn tông thì sẽ mang đến tai họa cho nơi này!

Thẩm Tinh Hà nhìn Giới Ngục tháp trong tay: “Bán đấu giá, bán với một cái giá tốt!”

Tô Mộc Thiên và những người còn lại sững sờ. Rất nhanh sau đó, hắn ta trầm giọng nói: “Chúng ta đâu có thiếu tiền!”

Lưu Ung mỉm cười: “Chúng ta không thiếu tiền, nhưng chúng ta thiếu một vật liệu rất quan trọng, chẳng phải sao? Hơn nữa, đây không phải mục đích chủ yếu của chúng ta. Mục đích chủ yếu của chúng ta là nói cho mọi người rằng Phù Văn tông chúng ta bằng lòng giao thứ đồ này ra! Hơn nữa, còn giao trước mặt mọi người! Chỉ có như vậy thì Phù Văn tông mới không dính phải vũng nước bùn này! Và cũng chỉ có thể thì Phù Văn tông mới có thể không đắc tội những thế lực khác và Vạn Duy học viện.

Nói đến đây, hắn ta chợt ngừng lại một lát rồi bảo: “Đây là lựa chọn cuối cùng của chúng ta rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận