Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1298: Phía sau có người chống lưng

Ở phía đối diện, sắc mặt Lý Trần Phong đã khó coi đến cực điểm.

Hắn ta bị Diệp Huyền áp chế cơ đấy!

Bị một tên nhỏ hơn hắn ta không biết bao nhiêu tuổi áp chế!

Hơn nữa đối phương còn là kiếm tu!

Không thể không nói, đây chẳng khác gì một sự sỉ nhục đối với Lý Trần Phong!

Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền chằm chằm, vô số kiếm ý đang cuồn cuộn xung quanh hắn ta. Cùng lúc đó, kiếm quang của hắn ta cũng không ngừng lóe sáng.

Đúng lúc ấy thì Diệp Huyền bỗng biến mất.

Vụt!

Chỉ trong chớp mắt, đường huyết hồng kiếm quang của Diệp Huyền nứt vỡ. Thế nhưng ngay sau đó, Lý Trần Phong bỗng bị nhấn chìm trong một biển máu!

Nếu Lý Trần Phong không ra lệnh thì hắn ta không thể ra tay, bởi một khi ra tay thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của Lý Trần Phong.

Thanh kiếm trên đỉnh đầu Lý Trần Phong bay xuống và đối đầu trực diện với đường huyết hồng kiếm quang của Diệp Huyền.

Ở phía không xa, sắc mặt Khương Khởi nghiêm trọng vô cùng, thế nhưng hắn ta lại không ra tay.

Tiếng kiếm như tiếng sấm rền!

Hắn ta chính là Mục Thanh Phong – tông chủ Kiếm tông!

Một đường huyết hồng kiếm quang xoẹt qua!

Thế nhưng lúc này, Diệp Huyền đã bộc phát huyết mạch chi lực của hắn, Lý Trần Phong muốn hạ gục hắn đã không còn dễ như trước đó nữa.

Uỳnh!

Lý Trần Phong chắp hai tay lại, một thanh kiếm hư ảo xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta tiến lên phía trước một bước: “Trảm!”

Bên trong biển máu ấy là hàng loạt những tiếng kiếm va chạm.

Trông thấy Mục Thanh Phong, Khương Khởi bèn thở phào một hơi.

Ầm ầm!

Khương Khởi thông báo cho Mục Thanh Phong nên hắn ta mới tới. Trước khi đến nơi này, Khương Khởi đã nhận ra chỗ này không hề bình thường. Thế nên hắn ta quyết định thông báo cho Mục Thanh Phong, đề phòng bất trắc!

Đúng lúc Khương Khởi đang do dự thì phía chân trời xa xôi bỗng vang lên những âm thanh va chạm của kiếm. Tiếp đó, một nam tử trung niên hư ảo bỗng xuất hiện trên tinh không.

Có điều đây không phải là bản thể của hắn ta.

Mục Thanh Phong bất ngờ là thật, bởi lẽ hắn ta không nghĩ là Diệp Huyền lại có thể áp đảo Lý Trần Phong!

Trên ngực hắn có một lỗ hổng do kiếm tạo thành.

Trong đầu hắn chỉ có một chữ duy nhất, đó chính là giết

Người đó chính là Diệp Huyền.

Huyết mạch chi lực của Diệp Huyền đã bị áp chế!

Bên trên không trung, Mục Thanh Phong liếc mắt nhìn biển máu bên dưới. Tiếp đó, hắn ta búng ngón tay, một đường kiếm quang xoẹt qua, biển máu bên dưới lập tức nứt vỡ. Cùng lúc đó, một bóng người bên trong biển máu lùi mạnh về phía sau.

Cơ thể của nữ tử ấy cũng mờ mờ ảo ảo, rõ ràng đó không phải bản thể của nàng.

Một nữ tử mặc vải bố, đi chân trần!

Mà lúc này, phía sau hắn có một nữ tử xuất hiện.

Diệp Huyền lùi hẳn tới trước U Minh Điện.

Điên cuồng chém giết!

Diệp Huyền chầm chậm đứng lên, hắn đang định ra tay tiếp thì đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Cùng lúc đó, một giọng nói bỗng vang lên: “Ngươi làm tốt lắm.”

Lúc này, trong người Diệp Huyền bỗng dấy lên một luồng sát ý cực lớn. Thế nhưng ngay sau đó, luồng sát ý ấy đã bị đè ép. Không những vậy, sát ý và lệ khí xung quanh người hắn cũng tan đi như thủy triều rút!

Mục Thanh Phong ở trên cao liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi thực sự khiến ta phải bất ngờ đấy!”

Giết!

Ở phía xa, Diệp Huyền siết chặt Thiên Tru kiếm trong tay. Thực ra lúc này hắn chẳng có một chút lí trí nào cả.

Đây là một chuyện không thể tin được!

Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã trở lại trạng thái bình thường. Tiếp đó, hắn chầm chậm ngã xuống.

Diệp Huyền yên lặng nằm trên mặt đất, màu đỏ trong mắt hắn dần dần tan đi, đôi mắt dần lấy lại sự trong trẻo.

Mà lúc này, Lý Trần Phong, Mục Thanh Phong và Khương Khởi ở phía không xa cũng đang quan sát nữ tử vừa xuất hiện kia, trong mắt bọn họ là vẻ nghiêm trọng.

Nữ tử mặc vải bố kia nhìn ba người Mục Thanh Phong rồi nói: “Kiếm tu…”

Mục Thanh Phong cũng nhìn nàng và bảo: “Về cơ bản, ta đều biết những cường giả của Tứ Duy vũ trụ, nhưng lại chưa từng thấy ngươi bao giờ!”

Nữ tử mặc vải bố chầm chậm bước về phía Mục Thanh Phong, nàng không lên tiếng.

Lúc này, Lý Trần Phong bỗng búng ngón tay, một đường kiếm quang bay đến trước mặt nữ tử mặc vải bố. Ấy thế nhưng khi đường kiếm quang vừa mới lại gần nàng thì nó bỗng biến mất.

Thấy vậy, sắc mặt Lý Trần Phong lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Đối phương có thể phá giải một kiếm này của hắn ta dễ như trở bàn tay. Như vậy có nghĩa là thực lực của đối phương cao hơn hắn ta rất nhiều.

Lý Trần Phong đang định ra tay lần nữa thì bỗng nữ tử mặc vải bố kia lại nhìn về phía hắn ta. Ngay sau đó, Lý Trần Phong trực tiếp đờ người ngay tại chỗ, cả người hắn ta già đi với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Chỉ một lát sau, tóc Lý Trần Phong đã bạc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn.

Ánh mắt Lý Trần Phong dại ra: “Chuyện này…”

Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Mục Thanh Phong cũng co lại, trong mắt hắn ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc và đề phòng!

Lúc này, Lý Trần Phong đột nhiên nói: “Chuyện này là sao?”

Nữ tử mặc vải bố kia không đáp lời, ánh mắt nàng rơi thẳng trên người Mục Thanh Phong. Mục Thanh Phong đột nhiên nói: “Hai người cứ rút lui trước đi!”

Rất rõ ràng, hắn ta biết hiện giờ phân thân của hắn ta không thể đấu với nữ tử mặc vải bố này. À không, phải nói là dù bản thể của hắn ta ở đây cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng!

Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng hiểu được vì sao Diệp Huyền có thể sống đến tận bây giờ.

Phía sau hắn thực sự có người chống đỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận