Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1699: Tiền bối bảo trọng

Lúc này tầng thứ chín cười ha ha: “Thật ra, cũng không khoa trương như các hạ nói, ta cũng bình thường thôi. Ừ, thật ra thực lực của ngươi cũng không kém, trong thiên địa này người có thể giết ngươi hẳn là không nhiều lắm, mà ở tuổi này của ngươi đạt tới trình độ này từ cổ chỉ kim cũng thật hiếm có!”

Diệp Huyền: “...”

Phục Ách mỉm cười: “So với các hạ, thực lực này của ta giống như ánh sáng đom đóm trước mặt trăng sáng, thật sự không đáng kể!”

Tầng thứ chín cười nói: “Đâu có, các hạ thật quá khiêm tốn! Thật không hổ là tuyệt thế cường giả, tâm tư bậc này đúng là một tấm gương cho thế hệ ta!”

Phục Ách còn muốn nói gì nhưng Diệp Huyền đột nhiên nói: “Hai vị đều là tuyệt thế cường giả, chỉ có ta mới thật sự yếu!”

Phục Ách vội vàng lắc đầu: “Không không, tiểu hữu mới từng này tuổi đã đạt tới Phàm kiếm, hơn nữa bên người lại có kỳ nhân như Tiểu Đạo cô nương làm bằng hữu như vậy, ta dám khẳng định tương lai không lâu thế gian này sẽ không còn đối thủ của tiểu hữu nữa.”

Diệp Huyền bật cười, đang muốn nói chuyện thì lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Hai người nói xong chưa?”

Diệp Huyền và Phục Ách quay đầu nhìn lại, lúc này Tiểu Đạo không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa.

Tiểu Đạo mặt không đổi sắc: “Ta bất lực!”

Nói xong hắn ra hiệu với Phục Ách, Phục Ách hiểu ý, vội vàng nói: “Nào, ta đến giúp ngươi!”

Tiểu nói cười nói: “Là phong ấn kia sao?”

Thấy thế, Phục Ách nhất thời hơi xấu hổ, lúc này Diệp Huyền bên cạnh đột nhiên cười nói: “Nào, chúng ta không nói chuyện này nữa, ta đi nấu cơm!”

Tiểu Đạo nhìn Phục Ách: “Có việc gì?”

Diệp Huyền cũng ngồi xuống ăn, hắn nhìn Phục Ách: “Cùng ăn đi!”

Hai người cũng không biết nàng đến từ khi nào!

Nói xong hắn ta vội vàng tới bên cạnh Diệp Huyền, giúp hắn.

Phục Ách vội vàng nói: “Có một chuyện nhỏ muốn mời Tiểu Đạo cô nương tương trợ.”

Thấy Tiểu Đạo, Phục Ách vội vàng nghênh đón sau đó cung kính hành lễ: “Xin chào tiểu Đạo cô nương!”

Nói xong nàng đi tới quầy, sau đó lấy một quyển sổ nhỏ ra lật xem.

Diệp Huyền còn muốn nói gì đó nhưng Phục Ách lại lắc đầu.

Phục Ách gật đầu: “Phong Ấn Phù ở trong cơ thể ta, cho dù làm thế nào cũng không thể phá hủy nó, bởi vậy chỉ có thể tới cầu Tiểu Đạo cô nương tương trợ! Xin Tiểu Đạo cô nương cứu mệnh, tại hạ nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp Tiểu Đạo cô nương!”

Hắn cũng không cưỡng cầu mà bắt đầu động đũa.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đã nấu xong một bàn thức ăn, mà lúc này Tiểu Đạo đã tới trước bàn và ngồi xuống, cầm đũa lên không nói lời nào.

Phục Ách nhìn nhìn Tiểu Đạo, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không không, ta không ăn!”

Sửa đổi?

Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền hơi giật sau đó nhìn Phục Ách, Phục Ách nở nụ cười: “Tuổi trẻ, lúc đó còn trẻ không hiểu chuyện, làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ ta đã sửa đổi!”

Tiểu Đạo cười nói: “Còn muốn vì hắn ta mà nói chuyện nữa không?”

Tiểu Đạo cười lạnh: “Tốt hả? Ngươi có biết lúc trước hắn ta chính là người đã giết mười hai tòa thành, đâu chỉ là ngàn vạn thôi đâu?”

Tiểu Đạo khẽ gật đầu: “Ta nể mặt ngươi lần này!”

Sau khi ăn một hồi, Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, lúc trước ngươi nói Ác Ma đều là hạng người hung hãn tàn bạo nhưng ta thấy Phục Ách tiền bối này rất tốt nha!”

Thân thể Phục Ách run lên dữ dội. Ngay sau đó, một luồng khí tức cường đại trào ra từ trong cơ thể hắn ta nhưng khí tức lại bị hắn ta thu về rất nhanh!

Ầm ầm!

Nói xong nàng búng ngón tay một cái, một tia ánh sáng trắng bay vào giữa lông mày Phục Ách.

Giết mười hai toà thành!

Diệp Huyền mỉm cười: “Hắn ta từng nói muốn cùng ta kết thiện duyên, mà ta cũng muốn cùng vị tiền bối này kết thiện duyên.”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có chắc không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Chắc chắn!”

Vẻ mặt của Diệp Huyền hơi kỳ quái.

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này Tiểu Đạo lại nói: “Đừng thấy tên này bây giờ thành thật như vậy, thật ra hắn ta cũng không thành thật chút nào đâu, ngươi cho hắn ta một cái thang, hắn ta sẽ leo lên trời ngay!”

Không cần phải nói, chắc chắn trước kia người này là một người ngoan độc!

Một lát sau, Phục Ách cung kính hành lễ với Tiểu Đạo: “Đa tạ!”

Nói xong hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Đa tạ tiểu hữu!”

Sau đó, hắn ta búng ngón tay một cái, một ấn đen xuất hiện trước mặt Diệp Huyền: “Tiểu hữu, đây là Truyền Tống Thạch, ngày sau nếu tiểu hữu có gì cần ta hỗ trợ thì cứ truyền huyền khí vào trong đó, ta tự nhiên sẽ xuất hiện!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Tiền bối, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, phiền toái sau này của ta có thể không nhỏ!”

Phục Ách đang muốn nói chuyện thì Tiểu Đạo cười nói: “Hắn nói cũng không sai, hẳn là ngươi có thể cảm giác được trên người hắn nhân quả rất nhiều. Ngày sau hắn muốn ngươi hỗ trợ, có thể sẽ lấy mạng ngươi!”

Phục Ách cười nói: “Chuyện đó cũng không thành vấn đề!”

Nói xong hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, bảo trọng!”

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối bảo trọng!”

Phục Ách gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền, nói: “Chờ ngươi đi chiến trường cổ, sau đó nếu có thể thì giúp ta lấy một vật.”

Diệp Huyền hỏi: “Lấy vật gì?”

Lòng bàn tay Tiểu Đạo mở ra, một tờ giấy xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Trên tờ giấy đó là một viên ngọc thạch nửa đen nửa trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận