Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1674: Hách Liên Chiến

Ầm ầm!

Một đạo bút phong đột nhiên bắn ra từ Thiên Đạo Bút!

Thấy cảnh này sắc mặt Tiết La lập tức thay đổi, giờ khắc này trong mắt hắn ta đã có sự sợ hãi!

Nỗi sợ hãi thực sự!

Vì sau khi thấy đạo bút phong đó, hắn ta biết mình căn bản không cách nào ngăn cản nó, bút phong này rơi xuống hắn ta chắc chắn phải chết!

Tống Thành ở bên cạnh cùng những cường giả trong bóng tối đều mang vẻ mặt nặng nề!

Bút phong này quá cường đại!

Đặc biệt là Tống Thành, lúc này lòng hắn rất căng thẳng, nếu đổi người dùng món này có cảnh giới cao hơn một chút, cây bút này sợ là có thể dễ dàng xóa bỏ toàn bộ Vô Biên Địa Hạ thành!

Hách Liên Đồ nhìn đạo bút phong rơi xuống từ trên không trung, ánh mắt hắn ta cũng nặng nề, tay phải chậm rãi nắm chặt, một luồng sức mạnh cường đại lặng yên tụ tập trong tay hắn ta, sau đó, hắn ta quát lên một tiếng giận dữ rồi đánh một quyền lên trên!

Ầm ầm!

Lúc này, trong Phù Đồ cổ tộc có một nam tử trung niên đột nhiên bay ra.

Chỉ là sức mạnh nhục thân thuần túy!

Diệp Huyền chính là một kẻ lỗ mãng!

Phía dưới, con ngươi Hách Liên Đồ chợt co lại, hai tay hắn ta đan vào nhau sau đó hướng lên trên: “Hoành Qua Thiên Địa!”

Chuyện này quá nghịch thiên!

Phía chân trời có một tiếng nổ đột nhiên vang vọng, tiếng nổ này tựa như sấm sét trong nháy mắt truyền khắp Vô Biên Địa Hạ thành!

Tên này tiếp tục làm như vậy ở đây, sợ là ngay cả Vô Biên Địa Hạ thành cũng sẽ bị hắn đánh tan!

Sao Tiểu Đạo cô nương lại đưa thứ này cho Diệp Huyền chứ?

Đánh một quyền ra khiến cả thiên địa rung chuyển, một quyền ấn cường đại hướng tới đạo bút phong kia!

Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên chắn ngang trên bầu trời Phù Đồ cổ tộc!

Người này chính là tộc trưởng đương nhiệm của Phù Đồ cổ tộc Hách Liên Đồ!

Đạo bút phong kia ngừng lại!

Mà quyền ấn của Hách Liên Đồ nổ tung còn đạo bút phong thì rơi thẳng xuống.

Ầm ầm!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Phù Đồ cổ tộc hỗn loạn.

Phụt!

Trên không trung, sắc mặt Diệp Huyền vô cùng tái nhợt, kích hoạt Thiên Đạo Bút này khiến cho hắn tiêu hao thật lớn!

Giữa sân, mọi người nhìn đạo bút phong.

Thấy cảnh này, đồng tử Hách Liên Đồ chợt co lại, nếu đạo bút phong này hạ xuống, hắn ta cũng không đỡ được!

Bị chặn rồi sao?

Lúc này, một bạch phát lão giả đột nhiên xuất hiện phía trên đầu Hách Liên Đồ, bạch phát lão giả nhìn đạo bút phong kia, lòng bàn tay hắn ta mở ra, một ngọn đèn màu đen đột nhiên phóng lên trời, ngọn đèn này bay tới trước đạo bút phong, sau đó ngọn đèn đột nhiên sáng lên, một ngọn lửa màu xanh từ trong đèn phóng lên trời.

Nhưng nếu hắn ta lui thì vô số tộc nhân của Phù Đồ cổ tộc phía sau sẽ chết!

Chắc chắn sẽ chết!

Mà ngay lúc này, đạo bút phong đột nhiên rung lên, trong nháy mắt, luồng sức mạnh cường đại mà Hách Liên Đồ phóng ra vỡ vụn.

Khi nghe Tống Thành nói, vẻ mặt hắn dữ tợn: “Lão tử không quản được nhiều như vậy! Hôm nay ta muốn Phù Đồ cổ tộc không ai được yên!”

Giọng vừa dứt, tay phải hắn áp xuống: “Diệt!”

Đạo bút phong kia rơi thẳng xuống.

Một dòng máu tươi từ miệng Hách Liên Đồ phun ra, mà cùng lúc đó Phù Đồ cổ tộc phía dưới hắn ta cũng bị chấn nát, hóa thành tro tàn. Trong đó có vô số cường giả Phù Đồ cổ tộc nháo nhào chạy trốn bốn phía, còn một số ít chưa kịp chạy trốn đã chết ngay tại chỗ!

Lúc này, Tống Thành cách đó không xa vội vàng nói: “Tiểu hữu, chớ để đạo bút phong đó rơi xuống, nếu nó rơi xuống, vạn dặm xung quanh này đều sẽ gặp nạn!”

Nhưng đạo bút phong kia vẫn còn đó, vẫn chưa biến mất.

Mà nhục thân của Hách Liên Đồ cũng nứt ra, thân thể trở nên hư ảo.

Ầm ầm!

Phía chân trời ngập trong biển lửa!

Mà ngọn lửa này cũng lập tức bao phủ Diệp Huyền!

Phía dưới, Trương Văn Tú biến sắc, muốn ra tay, mà lúc này ngọn lửa nổ tung, ngọn đèn cũng đột nhiên nứt ra!

Diệp Huyền lại xuất hiện trước mắt mọi người.

Quần áo toàn thân hắn đã hóa thành tro tàn nhưng Chúc Long giáp vẫn còn!

Chúc Long giáp cứng rắn chống đỡ được sức mạnh của ngọn lửa!

Tuy rằng ngọn đèn vỡ vụn nhưng đạo bút phong cũng đã biến mất.

Lúc này giọng Tống Thành đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Tiểu hữu, người này là tộc trưởng đời trước của Phù Đồ cổ tộc, tên là Hách Liên Thiên, thực lực sâu không lường được, không thể khinh thường!”

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Hách Liên Thiên, người kia nhẹ giọng nói: “Không hổ là Thiên Đạo Bút, mặc dù không phát huy được ba phần sức mạnh cũng đã cường đại như thế!”

Nói xong hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ta đánh cược bây giờ ngươi không thể kích hoạt lần thứ hai!”

Diệp Huyền lấy một bình bạch ngọc ra uống vào, rất nhanh một luồng năng lượng tinh thuần đã điên cuồng chữa trị thân thể hắn!

Suối sinh mệnh siêu cấp!

Thấy cảnh này, hai mắt Hách Liên Thiên híp lại: “Các hạ, ngươi có quan hệ không đơn giản với Tiểu Đạo cô nương, Phù Đồ cổ tộc ta không muốn đối địch với ngươi!”

Diệp Huyền cười lạnh, hắn chỉ vào Trương Văn Tú không xa: “Cái này gọi là không muốn đối địch với ta? Theo ta được biết, Diêm điện tiền bối hình như cũng có nói với các ngươi nàng ta có quan hệ với ta!”

Hách Liên Thiên nhìn hắn: “Không phải nàng ta vẫn còn sống tốt sao?”

Diệp Huyền nhếch miệng cười: “Nếu ta đến trễ một chút thì nàng ta đã chết rồi!”

Hách Liên Thiên còn muốn nói gì nhưng Diệp Huyền đột nhiên nhe răng nói: “Con mẹ nó, đừng nói nhảm nữa! Hôm nay lão tử tới là muốn mạng các ngươi, không phải đến để nói chuyện phiếm với ngươi!”

Vừa dứt lời, lòng bàn tay hắn mở ra, Thiên Đạo Bút trong tay rung động dữ dội.

Phía dưới, ánh mắt Hách Liên Thiên lạnh như băng: “Giết hắn!”

Ầm ầm!

Phía dưới có một luồng khí tức cường đại đột nhiên phóng lên trời, đi thẳng tới chỗ Diệp Huyền!

Thấy cảnh này, Tống Thành cách đó không xa chợt thay đổi sắc mặt: “Tiểu hữu cẩn thận... Đây là đệ nhất cường giả của Phù Đồ cổ tộc, Hách Liên Chiến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận