Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 503: Diệp Huyền, Ngươi Đáng Chết!

Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nói:

- Chân Ngự Pháp cảnh?

Trong mắt nàng, có một tia khó có thể tin.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Tác dụng của năm thanh kiếm kia!

Việt Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu, nói khẽ:

- Vẫn là đánh giá thấp ngươi!

Nói xong, nàng lập tức kéo tay Diệp Huyền rời khỏi Vân Kiếm điện.

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Yên lặng một lát sau, Việt Kỳ nói khẽ:

- Giai đoạn thứ nhất, là lĩnh ngộ kiếm ý, giai đoạn thứ hai, là kiếm ý hóa thực chất, giai đoạn thứ ba, là kiếm ý hóa thiên địa, cái gọi là kiếm ý hóa thiên địa, tức là kiếm ý của ngươi, không còn trong cực hạn thân thể của ngươi, mà đã có thể tương dung với mảnh thiên địa này, nói cách khác, lúc trước, đối với kiếm ý của ngươi, thân thể của ngươi kỳ thật chính là một giới hạn, thế nhưng hiện tại, kiếm ý của ngươi đột phá cực hạn này, có được khả năng vô hạn!

- Phóng thích kiếm ý của ngươi!

- Chỉ có thể coi là một nửa!

Được Việt Kỳ dẫn đầu, Diệp Huyền đi tới hậu sơn Vân Kiếm phong, Diệp Huyền cũng đã tới hậu sơn này, có một rừng trúc và một mảnh biển hoa, dường như đều do Việt Kỳ trồng.

- Đây không phải Kiếm Tiên sao?

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó phóng xuất kiếm ý của bản thân, trong nháy mắt, toàn bộ rừng trúc ngập tràn kiếm ý của hắn!

Trong rừng trúc, Việt Kỳ nhìn về phía Diệp Huyền:

Việt Kỳ nói khẽ:

Diệp Huyền hỏi.

- Ngươi có biết bây giờ ngươi đang trong giai đoạn gì?

Việt Kỳ nói khẽ:

Việt Kỳ lắc đầu:

- Nghĩa là sao?

Kiếm tâm thông minh!

Việt Kỳ giải thích nói:

- Một loại tâm cảnh, cực kỳ khó đạt đến. Hơn nữa, tâm cảnh của mỗi người là khác nhau, bởi vậy, kiếm tâm thông minh của mỗi người cũng khác nhau. Dĩ nhiên, trăm sông đổ về một biển, kết quả sau cùng là như nhau.

- Kiếm tâm?

- Khó! Vị sư huynh thủ vệ Kiếm Mộ kia đã kẹt ở đây hơn mười năm!

- Muốn trở thành Kiếm Tiên, kiếm ý hóa thiên địa, chỉ là bước đầu tiên, mà trọng yếu nhất, chính là bước thứ hai, là kiếm tâm!

Hơn mười năm, ý vị này, muốn trở thành Kiếm Tiên, sợ là vẫn phải nhịn tiếp!

Vẻ mặt Diệp Huyền thoáng cái hóa khổ.

Hơn mười năm!

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Diệp Huyền hỏi:

- Kiếm tâm thông minh, khó lắm sao?

Việt Kỳ gật đầu:

- Bây giờ ngươi đã có kiếm tâm trong suốt, nghĩa là Kiếm đạo chi tâm của ngươi đã hoàn mỹ, thế nhưng, muốn trở thành Kiếm Tiên, không chỉ cần kiếm tâm trong suốt, còn cần kiếm tâm thông minh.

Việt Kỳ gật đầu:

- Một loại tâm cảnh?

Diệp Huyền khẽ nhíu lại chân mày:

Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên cười nói:

- Ngươi không nên nản chí, ngươi có thể đạt đến nửa bước Kiếm Tiên ở cái tuổi này, đã là kỳ tài ngút trời. Phải biết, năm đó khi đại sư huynh còn chưa rơi xuống cảnh giới, cũng còn kém ngươi mấy phần.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu hiện tại ta là Kiếm Tiên, ta có thể giúp tông môn một phần bận bịu!

Việt Kỳ khẽ vỗ vai hắn:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy, trong lòng ta thật sự cao hứng, thế nhưng, sự tình của tông môn, ngươi cũng không cần quá đa tâm, những chuyện này, thế hệ trước chúng ta sẽ tự giải quyết. Bây giờ, chuyện ngươi nên làm, là tu luyện thật tốt, hiểu chưa?

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Chúng ta có bao nhiêu phần thắng?

Việt Kỳ lắc đầu:

Việt Kỳ nhăn mày lại:

- Không phải a, tiểu sư muội! Ngươi cũng hiểu quy củ của nơi này, nhất định phải được Tông chủ đồng ý, mới có thể tiến vào.

Lão giả tên là Lâm Khâu cười khổ:

- Lâm Khâu sư huynh, vì sao đệ tử này của ta không thể tới Kiếm Mộ? Làm sao, có ý kiến với ta?

Việt Kỳ nhìn thoáng qua lão giả:

- Sao hôm nay tiểu sư muội lại rảnh rỗi tới đây?

- Sư bá thủ vệ Kiếm Mộ không cho ta đi!

- Vì sao?

Việt Kỳ có chút không hiểu.

Diệp Huyền ngượng ngập cười:

- Lúc trước ta từng đến một lần, thôn phệ một số kiếm....

Việt Kỳ nhíu mày:

- Chỉ là thôn phệ một vài thanh kiếm thôi mà! Ngươi là người một nhà, chẳng lẽ người còn không trọng yếu bằng kiếm? Ngươi đi theo ta!

Nói xong, Việt Kỳ dẫn theo Diệp Huyền đi tới Kiếm Mộ.

Nhìn thấy Việt Kỳ và Diệp Huyền, lão giả nheo mắt, hắn vội vàng đi đến trước mặt Việt Kỳ, cười nói:

Diệp Huyền cười khổ:

- Nếu không có chuyện gì, có thể đi chỗ sâu trong Kiếm Mộ, ngày trước tổ sư đã từng tu luyện ở đó, có kiếm ý của tổ sư tồn tại, hẳn là rất có lợi cho ngươi!

Việt Kỳ nói:

- Hiểu rõ!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Không biết, ngược lại, cho dù phần thắng bằng không, cũng phải đánh! Chúng ta không có lựa chọn.

- Ngươi đang dùng Nhị sư huynh để ép ta sao?

Nụ cười của Lâm Khâu ngày càng đắng chát:

- Tiểu sư muội, đều là đồng môn, ngươi nói như vậy, sư huynh ta...

Việt Kỳ đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền ở một bên đột nhiên nói:

- Lâm Khâu sư bá, lần trước thôn phệ kiếm mà không được sự đồng ý của các ngươi, là Diệp Huyền ta sai, ở đây, ta xin bồi tội với sư bá!

Lâm Khâu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi có thể nhận sai, làm ta có chút ngoài ý muốn.

Nói xong, hắn hơi dừng lại:

- Mặc dù bởi vì lần đó mà ngươi đột phá, thế nhưng, dù sao những vật này cũng là đồ vật của tông môn, ngươi không hỏi thăm mà đã thôn phệ, hành vi này, là không thể không trách.

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Đúng đúng, sư chất biết sai! Ngày sau chắc chắn sẽ không làm chuyện như thế nữa!

Lâm Khâu đang muốn nói gì, lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu hắn:

- Để hắn tiến vào đi! Ngày sau, hắn muốn vào lúc nào cứ vào lúc đó! Toàn lực bồi dưỡng!

Thanh âm của Trần Bắc Hàn!

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Khâu rung động!

Toàn lực bồi dưỡng!

Câu nói này có ý nghĩa thế nào, hắn quá rõ ràng!

Lâm Khâu liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu, sau đó nói:

- Tiến vào đi!

Diệp Huyền khẽ thi lễ:

- Đa tạ!

Nói xong, hắn nhìn qua Việt Kỳ:

- Sư tôn, ta đi vào trước!

Việt Kỳ gật đầu:

- Đi đến chỗ sâu.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đi vào Kiếm Mộ.

Việt Kỳ nhìn thoáng qua Lâm Khâu:

- Hắn đã là Chân Ngự Pháp cảnh, hiểu chưa?

Trong thanh âm, mang theo một tia tự hào.

Chân Ngự Pháp cảnh!

Lâm Khâu ngây ngẩn cả người.

Mà Việt Kỳ đã quay người rời đi.

Chân Ngự Pháp cảnh!

Tại chỗ, Lâm Khâu ngẩn ra rất lâu, sau đó lắc đầu cười một tiếng:

- Yêu nghiệt a....

Chân Ngự Pháp cảnh còn trẻ như vậy, trong thế hệ tuổi trẻ Trung Thổ Thần Châu, ngoại trừ mấy thế gia ở thượng giới và Huyền môn, căn bản không có ai có thể so sánh.

Kiếm Mộ, Diệp Huyền một đường tiến đến chỗ sâu, Kiếm Mộ này rộng lớn vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng. Ước chừng sau nửa canh giờ, Diệp Huyền ngừng lại, nơi này, đã đến cuối!

Mà tại đây, hắn cảm nhận được một cỗ kiếm ý như có như không!

Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn, Linh Tú kiếm đột nhiên rung động, dường như có cảm ứng.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Nơi này, hẳn là chỗ Thương Giới kiếm chủ đã từng tu luyện!

Nói xong, hắn ngồi xếp bằng xuống.

Thời gian dần trôi qua, Diệp Huyền nhập định.

Mà giờ khắc này, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cỗ kiếm ý như có như không chung quanh, loại kiếm ý này, có chút đặc biệt. Nhưng hắn lại nhìn không ra đặc biệt chỗ nào.

Ngộ!

Hiện tại, hắn muốn làm, chính là ngộ!

Mà lúc Diệp Huyền đang lĩnh hội ở Kiếm Mộ, hai lão giả đột nhiên đi tới Hộ Giới sơn.

Hai lão giả đều mặc kim bào nhạt, mà sau lưng bọn hắn, còn có mười hai người, mười hai người này, đều mặc kim bào.

Trong điện, Lục tôn chủ đột nhiên mở hai mắt ra, nói khẽ:

- Diệp Huyền, ngươi đáng chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận