Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3568. Ta kiêu ngạo sao? (2)



Chương 3568. Ta kiêu ngạo sao? (2)




Diệp Huyền đang suy tư thì xe ngựa của công chúa A Đạo Linh đột nhiên dừng lại ngay bên cạnh hắn, nàng ta nhìn Diệp Huyền: “Tại sao ngươi không hành lễ?”
Diệp Huyền sững sờ, đoạn bảo: “Lần đầu tới đây không biết quy củ trong thành, cô nương lượng thứ!”
A Đạo Linh nhìn hắn, một lát sau nàng ta nói: “Không tôn trọng hoàng thất, vấy bẩn tôn nghiêm của hoàng thất, xử lí ngay tại chỗ!”
Dứt lời, hai cường giả thần bí đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Huyền. Cùng lúc đó, hai đường hàn mang chém về phía gáy của hắn.
Diệp Huyền híp mắt lại, ánh mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng. Hắn xòe tay ra, một đường kiếm quang bay lên.
Vụt vụt!
Đầu hai cường giả thần bí kia bèn lìa khỏi cổ!
Tất cả các cường giả đều sững sờ!
Cái tên này dám ra tay với hoàng thất ư?
A Đạo Linh quan sát Diệp Huyền: “Ngươi là kiếm tu!”
Diệp Huyền đột nhiên xông lên phía trước, chém kiếm xuống.
A Đạo Linh híp mắt lại, vung cây roi trong tay lên.
Vút!
Một mảng kiếm quang và huyết quang bùng nổ, A Đạo Linh lập tức bị đánh bay đi cả trăm trượng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường giả hai bên đường đều thay đổi, bọn họ thi nhau quay người chạy đi!
A Đạo Linh là người như thế nào chứ?
Nàng ta là công chúa được quốc chủ của Thần Đạo Quốc yêu mến nhất, hơn nữa A Đạo Linh còn là thánh nữ của Linh Sơn, thân phận phải tôn quý đến nhường nào!
Mà bây giờ lại có người ra tay với nàng ta?
Ở phía xa xa, A Đạo Linh liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì đúng lúc ấy, trên con phố phía xa đột nhiên có một đoàn kị binh kéo đến, phải có hơn trăm người, ai cũng mặc chiến giáp giày cộp, trên người tỏa ra vẻ sát phạt.
Thống lĩnh kị binh đi đầu vội vàng đi đến trước mặt A Đạo Linh, hắn ta quỳ một gối xuống: “Thuộc hạ đáng chết, đến hộ giá muộn, mong công chúa trách tội!”
A Đạo Linh chỉ nói: “Trần thống lĩnh, người đáng chết không phải là ngươi mà là kẻ khác!”
Trần thống lĩnh đứng dậy nhìn Diệp Huyền, hắn ta phất tay phải, đám kị binh bèn xông về phía Diệp Huyền. Mà lúc này, Diệp Huyền cũng xòe tay ra, một đường kiếm quang đột nhiên bay lên.
Vụt vụt vụt vụt!
Chỉ trong chốc lát, đầu của đám kị binh đều lìa khỏi cổ, máu tươi tuôn ra như suối, tanh tưởi vô cùng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Trần thống lĩnh bèn tái đi, hắn ta vội nói: “Công chúa, ngươi đi trước đi!”
Ánh mắt A Đạo Linh toát lên vẻ nghiêm trọng, nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền, đoạn hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi định nói sau lưng ngươi có chỗ dựa chứ gì?”
A Đạo Linh nhìn hắn: “Ngươi đang khiêu khích Đạo Thần Quốc và Linh Sơn đấy! Rồi ngươi sẽ phải trả một cái giá đau khổ cho điều này!”
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Hình như là ngươi khiêu khích ta trước mà nhỉ?”
A Đạo Linh lạnh lùng nói: “Ngươi bất kính với hoàng thất, giết là phải!”
Diệp Huyền phì cười: “Đúng là nực cười! Lão tử từ lúc sinh ra đã kiêu ngạo, sao có thể cúi người với một nữ nhân như ngươi?”
Dứt lời, hắn đột nhiên xông lên, chém mạnh kiếm xuống.
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Khoảnh khắc chém kiếm xuống, một luồng sức mạnh to lớn lập tức nghiền nát thời không trước mặt Diệp Huyền. A Đạo Linh thì tái mặt, nàng ta phất tay phải, cây roi trong tay xoẹt qua, mang theo một luồng huyết lôi lớn mạnh.
Đối đầu trực tiếp!
Uỳnh!
Huyết quang vỡ tan, cây roi trong tay A Đạo Linh lập tức vỡ vụn. Cùng lúc đó, nàng ta bay ra khỏi thành. Khi nàng ta vừa mới dừng lại thì một thanh kiếm đã chém tới.
Đôi đồng tử của A Đạo Linh co lại, khoảng khắc ấy nàng ta ngửi thấy mùi của cái chết. Có điều vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu nàng ta. Ngay sau đó, phi kiếm của Diệp Huyền dừng lại.
Trông thấy cảnh tượng ấy, thống lĩnh kị binh phía không xa sợ đến nhũn cả chân, nếu như A Đạo Linh chết tại đây thì bọn họ gặp phiền phức lớn mất!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhìn hư ảnh trên đỉnh đầu A Đạo Linh. Hư ảnh này mờ mờ, không nhìn rõ dáng dấp ra sao, có điều đối phương không phải bản thể mà chỉ là một hư tượng!
Lúc này, A Đạo Linh khẽ hành lễ: “Sư tôn!”
Cường giả Linh Sơn!
Hư ảnh nhìn Diệp Huyền: “Tuổi còn nhỏ mà lại có tu vi kiếm đạo như này, ngươi là ai?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Một người đến từ bên ngoài, lần đầu tới đây!”
Hư ảnh nhíu mày: “Lần đầu đến đây?”
Diệp Huyền chỉ vào A Đạo Linh phía không xa: “Lần đầu tới đây, không biết quy củ chốn này, đệ tử của ngươi thấy ta không hành lễ với nàng ta nên đòi giết ta, ngươi thấy…”
Hư ảnh đột nhiên nói: “Ngươi không hành lễ với nàng ta, nàng ta muốn giết ngươi, thế thì có gì sai?”
Diệp Huyền sững sờ, đoạn cười nói: “Tại sao ta phải hành lễ với nàng ta?”
Hư ảnh nhìn chằm chằm vào hắn: “Chẳng lẽ ngươi không biết nàng ta là công chúa Thần Đạo Quốc, là thánh nữ của Linh Sơn chúng ta à!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Bởi thế nên ta phải hành lễ với nàng ta sao?”
Hư ảnh nhìn Diệp Huyền một hồi rồi nói: “Dựa vào đâu mà ngươi không hành lễ với nàng ta?”
Đôi mắt Diệp Huyền ánh lên vẻ dữ tợn: “Công chúa Thần Đạo Quốc? Thánh nữ Linh Sơn? Cha ta vô địch, đại ca ta vô địch, muội muội ta vô địch, ta kiêu ngạo sao? Hả?”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, tiểu tháp xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, Diệp Huyền ném tiểu tháp đi.
Uỳnh!
Hư ảnh kia lập tức bị tiểu tháp đập cho biến thành hư vô. Cùng lúc đó, sức mạnh to lớn cũng nghiền nát nhục thân của A Đạo Linh, khiến nàng ta chỉ còn lại linh hồn…
Hết chương 3568.



Bạn cần đăng nhập để bình luận