Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 992: Ngươi Nghĩ Cho Ta!

Đế Quân bị ép đứng tại chỗ, cùng lúc đó, nước biển quanh đảo nhỏ đột nhiên phóng lên tận trời, bao phủ nó!

Trong làn nước, Đế Quân điên cuồng rống giận, muốn xông ra nhưng nước biển chậm rãi biến thành băng.

Một lát sau, toàn bộ nước biển đông lại, mà Đế Quân đã bị đóng băng!

Thấy thế, nữ tử tóc trắng vẫn mang nét cười nhạt.

Nguyên Nhất nhìn thoáng qua, sau đó lui về một bên.

Diệp Huyền nhìn Nguyên Nhất, nữ nhân này không phải mạnh một cách bình thường đâu!

Đúng lúc này, thanh âm Đế Khuyển đột nhiên vang lên:

- Cẩn thận!

Đế Khuyển đột nhiên nói:

Vẻ mặt nàng cũng dần ngưng trọng, nhẹ nhàng vung pháp trượng. Không gian trước mặt nàng trực tiếp mờ đi, rất nhanh, xung quanh xuất hiện vô số hỏa diễm thần bí, chúng bao phủ lấy Đế Quân!

Nguyên Nhất bị đẩy lui ra ngoài ngàn trượng!

Diệp Huyền nhìn Đế Quân, nó vọt thẳng đến Nguyên Nhất, tốc độ ít nhất tăng gấp đôi lúc trước!

Nguyên Nhất nhìn sang, sau một khắc, Đế Quân bị đóng băng đột nhiên lao ra, một khí tức cường đại bao phủ khắp sân.

- Trấn Hồn kiếm! Ta cũng không nghĩ tới!

Diệp Huyền vội vàng nhìn về phía Nguyên Nhất:

Thế nhưng chúng cũng không thể tạo ra tổn thương mang tính trí mạng cho Đế Quân.

Ầm ầm!

- Cẩn thận!

- Nó cuồng bạo rồi! Tiểu nữ oa kia gặp nguy hiểm!

- Tinh chủ là ngươi chỉ thị?

Mà giờ khắc này, quanh người Đế Quân tản ra một khí tức quỷ dị!

Nữ tử tóc trắng mỉm cười:

Đúng lúc này, nữ tử tóc trắng nhìn sang Diệp Huyền, cười nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền vô cảm:

Lúc này, nữ tử tóc trắng cười nói:

Diệp Huyền hỏi:

Diệp Huyền yên lặng. Không cần phải nói, chắc chắn là nữ nhân này chỉ thị. Bằng không thì, Tinh chủ không thể nào tự nhiên điên cuồng nhằm vào mình trong khi biết rõ đang gặp tình huống bất lợi cả!

Dứt lời, ba tên lão giả xuất hiện ở sau lưng nàng.

- Ngươi nghĩ sao?

Thiên đạo cười nói:

- Ta hiểu rồi! Những năm gần đây, ngươi vẫn đang bồi dưỡng thế lực cho mình.

Nhìn thấy họ, Tiểu Thất nói khẽ:

Nữ nhân này mới thật sự là hắc thủ đứng sau!

- Người đầu tiên là ai?

Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Tiểu Thất:

- Là nàng! Tuy nhiên các ngươi đều sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì hành vi ngu xuẩn của mình thôi.

- Bảo vật kia của ngươi có thể là thứ tốt! Phải biết, ta tụ tập phần lớn bảo vật của hỗn độn vũ trụ, thế nhưng không có cái nào bằng được cái tháp kia, thôi thì ngươi đưa nó cho ta?

- Qua nhiều năm như vậy, ngươi là nhân loại thứ hai dám nói lời như thế trước mặt ta đấy!

Nữ tử tóc trắng cười ha ha một tiếng:

- Nếu không đem ta cho ngươi?

- Năm đó Thần Quốc ngươi đồ sát tỷ tỷ của ta, ta đã biết, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ ra tay với ta thôi. Nếu như là ngàn năm trước, ta còn không thể nào ngăn cản các ngươi! Đáng tiếc, các ngươi thời vận không đủ, gặp phải người không thể địch được, tinh nhuệ Thần Quốc đều ngã xuống.

Tiểu Thất gật đầu:

- Cuộc đời đều sẽ có bước ngoặt vậy thôi, nhưng lần này chẳng có khúc cua nào cả!

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Kỳ thật, các ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn diệt Thần Quốc các ngươi, đám người các ngươi quá cường đại! Không dễ khống chế!

Ba người kia vọt thẳng tới đám người Lỗ phu tử!

Đại chiến bắt đầu!

Giờ chỉ còn Diệp Huyền, Tiểu Thất và Nam Cung Uyển.

Tiểu Thất nhìn Nam Cung Uyển, người sau hơi hơi thi lễ, rồi thối lui ra khỏi phiến thiên địa này. Nam Cung Uyển là mưu sĩ, mà không phải chiến sĩ!

Nữ tử tóc trắng gật đầu:

- Năm đó ngươi cứu ta một mạng, bây giờ, ta thay ngươi đánh một trận này.

Khô gầy lão giả nói khẽ:

- Xem ra, người vũ trụ hỗn độn này, đã quên ngươi mất rồi.

Nữ tử tóc trắng nhìn lão giả khô gầy, cười khẽ:

“...”

Lão nhìn Tiểu Thất, thần sắc bình tĩnh.

Tiểu Thất đột nhiên cười.

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Là cảm thấy ta khinh thị ngươi sao? Không, ta rất xem trọng ngươi! Dù sao, ngươi cũng là kiếm tu yêu nghiệt nhất vũ trụ hỗn độn này từ trước tới nay!

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Ta thì sao?

Nữ tử tóc trắng nhìn sang:

- Ngươi đừng có mà nháo, đợi chút nữa ta tự mình xử lý ngươi!

Diệp Huyền:

Lão ta chỉ có một cước, một tay, trên đầu chỉ có hai ba lọn tóc, nhìn rất đáng sợ.

Dứt lời, một lão giả gầy khô đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng.

- Ta chuẩn bị cho ngươi một đối thủ.

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Ngươi đánh với ta?

Tiểu Thất nhìn xem nữ tử tóc trắng:

- Mặc kệ thắng thua, hai chúng ta xong.

Khô gầy lão giả gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Thất, nói khẽ:

- Khó có thể tưởng tượng, ngươi mới mười mấy tuổi...

Lúc này, thanh âm Nam Cung Uyển đột nhiên vang lên:

- Bệ hạ, hắn là Thủy Nguyên Đế, vị cường giả phong đế đầu tiên của vũ trụ hỗn độn, cũng là đệ nhất nhân được vinh danh sau khi thần tộc thời đại trôi qua.

Thủy Nguyên Đế!

Sau khi Thần tộc thời đại trôi qua, có một quãng thời gian văn minh võ đạo rơi vào thời kỳ yếu kém, nhưng cũng không có nghĩa là không có cường giả!

Thủy Nguyên Đế, tồn tại chói mắt nhất thời kỳ đó!

Bởi vì hắn là người đầu tiên phong đế sau thời đại thần tộc!

Thủy Nguyên Đế nhìn Tiểu Thất:

- Ra tay đi!

Tiểu Thất lắc đầu.

Thủy Nguyên Đế nhíu mày:

- Ta cũng không có tư cách cho ngươi ra tay?

- Xác thực là không!

Sau lưng Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tuổi trung niên.

Nam tử trung niên cầm một thanh quạt xếp, nở nụ cười nhạt:

- Kẻ hèn Cố Trường Võ, một tên Võ sư nho nhỏ của Thần Quốc!

Võ sư!

Cố Trường Võ, đây có thể không thuộc về Võ sư, hắn là Võ sư của toàn bộ quân đội, kể cả Thần Võ quân cùng với Ám Vệ quân thần bí!

Trọng yếu nhất chính là, hắn cũng là một trong những lão sư của Tiểu Thất!

Thủy Nguyên Đế nhìn Cố Trường Võ:

- Chuyển sang nơi khác!

Lão trực tiếp biến mất.

Cố Trường Võ nhìn nữ tử tóc trắng:

- Bệ hạ cần phải cẩn thận.

Nói xong, hắn cũng biến mất theo.

Giữa sân, chỉ còn lại có ba người.

Diệp Huyền cùng Tiểu Thất, còn có nữ tử tóc trắng.

Nữ tử tóc trắng vẫn cười nhạt, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Qua hai chiêu?

Diệp Huyền yên lặng.

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Không dám?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ngươi thật sự cảm thấy ta dễ bắt nạt à?

Nữ tử tóc trắng gật đầu:

- Đúng vậy!

Diệp Huyền nói khẽ:

- Chuyển sang nơi khác đánh?

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Đổi chỗ nào?

Diệp Huyền nói:

- Tiến vào tháp của ta đánh đi! Ta cam đoan không đánh chết ngươi!

Tiểu Thất:

“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận