Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1651: Kiến lớn kiến nhỏ

Bên hồ.

Diệp Huyền và Tiểu Phạn đang thong thả đi bộ.

Tiểu Phạn nhìn mặt hồ kia, nhẹ nhàng nói: "Ngày trước, tiên tri đã từng đi qua Vĩnh Sinh chi địa, hắn ta đã đẻ lại một vài thiện duyên ở nơi đó, cho nên ngươi với tư cách là hắn ta... truyền nhân của hắn ta nên đã nhận được một vài thiện quả ở đó. Nhưng Vô Biên Địa Hạ thành này lại khác, hắn ta chỉ nhìn chỗ này vài cái rồi rời đi ngay. Cho nên, ở đây ngươi phải cẩn thận với mọi việc, tuy rằng ngươi đã ngộ Phàm kiếm, nhưng chỗ này cũng có rất nhiều người có thể giết ngươi.”

Nói xong, nàng dừng lại một chút, sau đó lại nói: "Ta đã từng vô địch thế gian, nhưng bây giờ ta đã không làm được nữa rồi! Ngươi có hiểu ý của ta không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu!"

Tiểu Phạn khẽ gật đầu: "Hiểu là được rồi! Cường giả các thời đại hội tụ ở thời đại này, đây chắc chắn không phải là chuyện gì tốt. Hơn nữa, còn có một vài nhân vật mà ngươi chưa từng tiếp xúc, người và sinh linh vốn dĩ không nên ở thời đại này lại xuất hiện ở thời đại này. Ta tin rằng trong khoảng thời gian tới, thế giới này thật sự sẽ vô cùng hỗn loạn!"

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Đặc biệt là rất nguy hiểm đối với ngươi đấy, có biết không?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thư ốc?”

Diệp Huyền khó hiểu: "Vì sao?"

Tiểu Phạn lại nói: "Không cần biết là như thế nào, đừng để cho thư ốc này rơi vào trong tay người khác."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ý của ngươi là tiên tri đang tính kế ta?"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Phạn nhìn thoáng qua Vạn Duy thư ốc kia, nhẹ giọng nói: "Hắn ta cường đại, không chỉ bởi vì thực lực của hắn ta mà còn bởi vì hắn ta hiểu rõ thế giới này, nói một cách nghiêm khắc thì hắn ta là một học giả, quá hiểu rõ bản chất của thế giới này, đây là chuyện mà người đi trước chưa bao giờ từng làm được."

Diệp Huyền lắc đầu: "Rất nhiều người, ta không đánh lại!"

Tiểu Phạn gật đầu: "Thư ốc này rất không đơn giản!"

Diệp Huyền cười khổ: "Rất nhiều người đến cướp!"

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua hắn: "Năm đó ta đối đầu trực diện với Ngũ Duy kiếp, nhưng trực giác nói cho ta biết, nếu như hắn ta muốn đối phó với Ngũ Duy kiếp có thể không phải dùng đến vũ lực, chắc chắn hắn ta không chỉ muốn đối phó với Ngũ Duy kiếp một cách đơn giản như vậy! Hắn ta bày mưu kế quá sâu sa, hơn nữa đây còn là âm mưu công khai, làm cho người phía sau ngươi không thể không thỏa hiệp."

Diệp Huyền lấy tòa Vạn Duy thư ốc kia ra: "Không phải là một tòa thư ốc mà tiên tri lưu lại sao?"

Tiểu Phạn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Thực lực của ngươi yếu."

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Phạn: "Cảm ơn!"

Tiểu Phạn nói: "Cũng đừng trách hắn ta, trách hắn ta không bằng trách chính mình!"

Tiểu Phạn nhìn hắn: "Ta không thích ngươi nói cảm ơn với ta!"

Tiểu Phạn nói: "Giết!"

Tiểu Phạn nói: "Sau này nếu gặp nguy hiểm thì hãy tới nơi này, có ta ở đây, không ai có thể giết được ngươi!"

Một canh giờ sau, hắn rời khỏi Đại Hoang quốc.

Tiểu Phạn chớp mắt, vui vẻ nói: "Ta biết, cũng không dày lắm, cho dù có là Phàm kiếm cũng không chọc xuyên qua được mà thôi!"

Giờ khắc này, trong đầu nàng hiện ra cảnh Diệp Huyền từng gội đầu cho mình.

Tiểu Phạn mỉm cười: "Cho dù là như thế nào thì ta vẫn là Tiểu Phạn kia, ngươi cũng vẫn là thiếu niên da mặt dày kia.”

A La vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại thực lực mạnh mẽ, Đại Hoang quốc sẽ không xuất hiện lại trên thế gian.

Diệp Huyền cười nói: “Ta chỉ là khách khí một chút!"

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi Đại Hoang quốc, không thể không nói, trong lòng vẫn có chút không nỡ.



Thời đại bây giờ đã không còn là thời đại của Đại Hoang quốc nữa.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Da mặt ta cũng không dày lắm."

Một lát sau, Tiểu Phạn nói: "Trí nhớ của ta mới khôi phục, nhưng thực lực lại chưa hoàn toàn khôi phục, ta muốn bế quan một khoảng thời gian."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Hoang Tĩnh trầm mặc một lát, sau đó nói: "Đóng cửa thành, mở phong ấn, tránh tiếp xúc với thế giới bên ngoài!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Phạn nhẹ giọng nói: "Bởi vì hắn rất để ý ta!"

Hoang Tĩnh ở bên cạnh Tiểu Phạn nói khẽ: "Ngươi rất để ý đến hắn!"

Trước cửa thành, Tiểu Phạn nhìn nơi hắn rời đi, nàng trầm mặc không nói.

Nhưng hắn cũng biết, dù sao Tiểu Phạn cũng là A La, nàng có trách nhiệm của nàng, không thể đi theo hắn giống như một tiểu cô nương được.

Thế cũng tốt, sau này lúc nào hắn cũng có thể quay lại!

Sau khi trở lại Vô Biên Địa Hạ thành, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn mở lòng bàn tay ra, Thiên Tru kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Thiên Tru kiếm hiện tại đã là Phàm kiếm!

Mà thực lực hiện tại của hắn cũng đã xuất hiện sự thay đổi long trời lở đất.

Hắn cũng không biết mình đã biến thành cái dạng gì, chỉ biết, nếu như gặp phải cường giả cấp bậc như Đế Quân trước đây thì hắn hoàn toàn không sợ hãi, cộng thêm các loại bảo vật khiến hắn vô cùng có lòng tin sẽ giết được đối phương!

Dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn lắc đầu thở dài: "Thật ra tiền bối, ta cũng rất đáng thương. Ngươi nói xem, ta phát hiện mỗi một lần thực lực của ta tăng lên thì đối thủ của ta đều trở nên càng thêm cường đại!"

Tầng thứ chín nói: "Rất bình thường, thực lực của ngươi càng cường đại, người mà ngươi gặp được sẽ càng khác nhau."

Diệp Huyền lắc đầu: "Khi nào mới kết thúc đây!"

Tầng thứ chín nói: "Biến thành kiểu giống như nữ tử váy trắng, như vậy ngươi sẽ phát hiện tất cả mọi người đều là con kiến. Nếu có sự khác biệt vậy đó chính là kiến lớn và kiến nhỏ!"

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận