Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3380. Không bao giờ phạm sai lầm



Chương 3380. Không bao giờ phạm sai lầm




Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền: “Ngươi biết hắn ta không?”
Diệp Huyền liếc nhìn Ngạc Uyên rồi lắc đầu: “Không biết!”
Nói đoạn, hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ban nãy hắn ta còn nói sẵn sàng giúp Thần Chi Mộ Địa trừ khử ta!”
Nữ tử váy trắng nhướng mày: “Vậy sao?”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn Ngạc Uyên: “Muốn trừ khử ca ca của ta?”
Ngạc Uyên trầm giọng nói: “Tiền bối, Ngạc tộc chúng ta và Thần Chi Mộ Địa không có bất cứ quan hệ gì, Ngạc tộc chúng ta không nhúng tay vào chuyện giữa tiền bối và Thần Chi Mộ Địa nữa! Cáo từ!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi!
Đúng lúc ấy, dị biến xảy ra…
Vụt!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã đâm xuyên qua trán Ngạc Uyên!
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Nữ tử váy trắng nhìn Ngạc Uyên: “Ta cho ngươi đi à?”
Ngạc Uyên run rẩy nói: “Tiền bối… xin hãy lưu tình, sau này dễ gặp mặt!”
Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Kẻ nào có ác niệm với ca ca ta thì ta sẽ giết kẻ đó!”
Dứt lời, nàng bèn búng ngón tay.
Uỳnh!
Cả người Ngạc Uyên đã bị diệt trừ!
Hắn ta hoàn toàn biến mất khỏi thế gian!
Các cường giả Ngạc tộc ở một bên đều tái mặt, một lão giả trong đó phẫn nộ nói: “Các hạ hành sự cũng tuyệt tình quá rồi đấy!”
Nữ tử váy trắng nhìn lão giả: “Ngươi không phục hả?”
Lão giả phẫn nộ: “Ngạc tộc chúng ta còn có một vị chí tôn phía sau nữa đấy!”
“Chí tôn?”
Nữ tử váy trắng nhíu mày: “Cái thứ rác rưởi gì vậy?”
Mọi người: “…”
Lão giả nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng: “Ngươi dám miệt thị chí tôn!”
Nữ tử váy trắng lắc đầu: “Gọi người đó đến đây?”
Lão giả phẫn nộ: “Ngươi có tài cán gì mà khiến chí tôn ra tay? Ngươi…”
Nói đến đây, đầu của hắn ta đã lìa khỏi cổ, âm thanh im bặt!
Người ra tay không phải nữ tử váy trắng mà là Diệp Huyền!
Nữ tử váy trắng liếc nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Đây là một môn kiếm kĩ mới do ta tạo ra, Thanh Nhi ngươi thấy thế nào?”
Nữ tử váy trắng do dự một lát rồi nói: “Rất hay!”
Rất hay!
Câu nói này rõ ràng là dối lòng!
Diệp Huyền cười ha ha: “Thanh Nhi, chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện đi! Đừng để bọn họ làm lãng phí thời gian của huynh muội chúng ta!”
Thanh Nhi gật đầu: “Được!”
Đúng lúc ấy, một cường giả Ngạc tộc đột nhiên gào lên: “Các ngươi không được đi!”
Diệp Huyền nhìn cường giả Ngạc tộc kia: “Ngươi muốn làm gì?”
Cường giả kia gằn giọng nói: “Ngươi có dám chờ ở đây không? Ta về tộc gọi người!”
Diệp Huyền: “…”
Ở một bên khác, bạch phát lão giả lắc đầu: “Ôi trời ơi, cái trí thông minh này chọc mù mắt lão phu…”
Lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên quay đầu nhìn bạch phát lão giả, bạch phát lão giả vội vàng nói: “Tiền bối, trước kia là do ta đường đột! Trước khi chưa gặp tiền bối, lão phu vẫn luôn cho rằng mình đã đi đến tận cùng của võ đạo! Nhưng hôm nay gặp được tiền bối mới biết hóa ra mình là ếch ngồi đáy giếng!”
Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: “Có giết ngươi hay không thì phải xem ý của ca ca ta đã!”
Bạch phát lão giả vội vàng nhìn Diệp Huyền, hắn ta khẽ hành lễ: “Tiểu hữu, mong ngươi hãy nói vài lời tốt đẹp!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Lễ này của tiền bối ta không nhận nổi!”
Bạch phát lão giả cười khổ: “Tiểu hữu nhận được! Bởi vì sự sống chết của ta chỉ nằm trong một suy nghĩ của tiểu hữu thôi!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ta và tiền bối không thù không oán, đương nhiên sẽ không muốn tiền bối chết rồi!”
Thực ra hắn hiểu ý của Thanh Nhi!
Thanh Nhi đang tạo cơ hội cho hắn, để lão đầu này nợ hắn một ân tình!
Bằng không với tính cách của nàng, nếu muốn giết lão đầu này thì nàng đã ra tay từ lâu rồi!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Thanh Nhi bèn gật đầu: “Vậy thì không giết nữa!”
Nghe vậy, bạch phát lão giả bèn thở phào một hơi, hắn ta lại hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã không giết!”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Ơn huệ ngày hôm nay của tiểu hữu ta sẽ báo đáp sau!”
Nói đoạn, hắn ta đang định rời đi thì lúc này, Vũ Tôn ở phía xa xa đột nhiên run rẩy nói: “Các hạ, ngươi bảo ngươi là Thần Đế cơ mà?”
Bạch phát lão giả nhìn Vũ Tôn: “Đúng thế! Có vấn đề gì sao?”
Gương mặt Vũ Tôn tràn ngập vẻ khó hiểu: “Nếu ngươi là Thần Đế thì tại sao lại hạ mình trước nàng ta như vậy…”
Bạch phát lão giả mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Vũ Tôn phẫn nộ: “Ngươi không phải Thần Đế!”
Bạch phát lão giả xòe tay ra, trong tay hắn ta có một tờ giấy trắng. Hắn ta nhẩm đọc vài câu, rất nhanh sau đó tờ giấy bèn rung chuyển và ẩn chứa một luồng sức mạnh to lớn!
Thần Đế chi lực!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Võ Tôn lập tức sững sờ, đầu óc hắn ta trắng xóa!
Bạch phát lão giả mỉm cười: “Ngươi có biết vì sao ta vẫn có thể sống đến tận giờ không? Không phải vì ta mạnh đâu! Người mạnh và có thiên phú hơn ta nhiều lắm kia! Thế nhưng bọn họ phần lớn đều chết rồi! Sở dĩ ta có thể đi được đến ngày hôm nay là bởi ta luôn khắc ghi một đạo lí, đó chính là làm người bất kể lúc nào cũng không được ngông cuồng, phải chừa đường lui cho mình. Lúc nào nên sợ thì sợ, làm người cũng phải khiêm tốn một chút, như vậy sẽ không bao giờ phạm sai lầm!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Hết chương 3380.



Bạn cần đăng nhập để bình luận