Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1760: Cho ngươi cái này!

Kiếm Tông, Huyền Không Sơn.

Bên trong vườn rau, Diệp Huyền đang tưới rau. Thế nhưng làm thế nào tâm hắn cũng không thể tĩnh được.

Hắn có quá nhiều chuyện phải nghĩ!

Lúc này, nữ tử thần bí nói: “Tiểu Huyền, ngươi qua đây!”

Tiểu Huyền!

Đây là cái tên nữ tử thần bí vừa đặt cho hắn, hắn cũng cạn lời, chẳng thể phản kháng.

Diệp Huyền đi tới bên cạnh nữ tử thần bí, nữ tử thần bí mỉm cười, nói: “Không tĩnh tâm được hả?”

Diệp Huyền gật đầu: “Nghĩ quá nhiều chuyện!”

Chắc chắn nữ tử thần bí đã lấy mất nó rồi!

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi ngồi xuống, bắt đầu tịnh khí ngưng thần.

Không ai đáp lời!

Trong đêm đen thì có thể tịnh tâm sao?

Một lúc sau, hắn liếc mắt nhìn xung quanh. Bốn bề đen thui, chẳng trông thấy gì cả!

Có điều hắn vẫn không rời đi, bởi lẽ hắn muốn tịnh tâm.

Nữ tử thần bí chớp mắt: “Có cần ta giúp ngươi không?”

Ban đầu còn đỡ, thế nhưng dần dần hắn nhận ra mình vẫn không thể tịnh tâm. Hắn có quá nhiều chuyện để nghĩ.

Diệp Huyền chau mày, nói: “Tiền bối?”

Trong lòng Diệp Huyền bỗng dấy lên một cảm giác chẳng lành, đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, nữ tử thần bí bỗng phất tay. Chỉ một lát sau, trước mắt hắn bỗng tối đen, hắn chẳng nhìn thấy gì cả.

Diệp Huyền tái mặt, liếc nhìn xung quanh một hồi, chắc là đối phương muốn hắn phải tịnh tâm đây mà.

Bạch phát lão giả đứng sau lưng nữ tử thần bí khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn lấy Giới Ngục Tháp, thế nhưng lại phát hiện không thấy Giới Ngục Tháp đâu nữa.

Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tiểu thư, hắn… hắn có thể lĩnh hội không?”

Không những không thể tịnh tâm mà còn càng lúc càng phiền muộn.

Bên ngoài, nữ tử thần bí nhìn tiểu tháp trong tay, mỉm cười: “Thứ đồ này thú vị đấy! Trông nó có điểm khác so với tháp của phụ thân!”

Nói đoạn, nàng bỗng nhiên cầm kiếm vung một nhát lên trời.

Giới Ngục tháp khẽ rung lên nhưng đang nói gì đó.

Nữ tử thần bí chớp mắt: “Ta không uy hiếp ngươi đó chứ?”

Bạch phát lão giả gật đầu.

Lúc này, nữ tử thần bí bỗng tiến vào trong Giới Ngục tháp. Trong tháp, nàng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng đi tới đỉnh tháp. Nhìn thanh kiếm ở đỉnh tháp, trong mắt nàng ánh lên vẻ ngạc nhiên…

Nữ tử thần bí khẽ nói: “Ta cho hắn cơ hội, hắn có biết nắm bắt cơ hội hay không còn phải xem tạo hóa của hắn. Tâm của hắn thực sự quá loạn, người thì có thể loạn nhưng kiếm thì không thể. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải nghiêm túc, chuyên chú. Nếu như hắn có thể hiểu được điều này thì kiếm đạo và tâm cảnh của hắn ắt sẽ lên một tầm cao mới.”

Từ lúc nào mà hắn lại loạn như vậy?

Sau khi nhận ra điều ấy, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.

Trong bóng tối vô tận, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này hắn cảm giác mình càng lúc càng loạn.

Nữ tử thần bí bỗng gõ vào Giới Ngục Tháp: “Để ta vào trong đó chơi!”

Giới Ngục tháp khẽ rung lên.

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Thế thì ta có thể tiến vào rồi!”

Giới Ngục tháp: “...”

Nữ tử thần bí híp mắt lại: “Không đồng ý hả?”

Lúc này, Giới Ngục tháp rung lên kịch liệt như đang muốn biểu đạt gì đó.

Một vết nứt cực lớn xuất hiện trên bầu trời.

Ầm ầm!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bèn lắc đầu. Mấy năm nay hắn thực sự vô cùng bất ổn!

Hắn hít một hơi thật sâu, đã thả lỏng hoàn toàn. Khoảnh khắc ấy, hắn không còn nghĩ về những chuyện khác nữa.

Cứ thế, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Trong đêm đen, hắn không cảm nhận được dòng chảy của thời gian. Lúc này, tâm hắn đang rất tĩnh lặng, không suy nghĩ gì hết.

Ở bên ngoài, nữ tử thần bí nằm trên ghế phơi nắng, trong tay là một cuốn cổ tịch, đang đọc say sưa.

Bạch phát lão giả thì yên lặng đứng sau lưng nàng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, nữ tử thần bí bỗng mỉm cười: “Tiên tri đúng là thú vị thật đấy.”

Bạch phát lão giả không đáp lời.

Nữ tử thần bí bỗng nhìn về phía không xa. Ở đó, bóng hình Diệp Huyền bỗng khựng lại.

Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử thần bí không khỏi kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

Lúc này, Diệp Huyền bỗng mở mắt. Hắn liếc nhìn bốn bề xung quanh, đôi mắt bình tĩnh vô cùng.

Nữ tử thần bí đứng dậy đi tới chỗ hắn, nàng cười: “Hiểu ra chưa?”

Diệp Huyền gật đầu: “Hiểu ra rồi!”

Nữ tử thần bí hỏi: “Tĩnh là gì?”

Nữ tử thần bí nghĩ ngợi một lát rồi lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho hắn: “Cho ngươi cái này!”

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử thần bí lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa thực sự hiểu đâu. Có điều có thể nghĩ được đến đây là rất ổn rồi!”

Nói đoạn, nàng khẽ vỗ vai hắn: “Cố gắng lên!”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Mong Tuyết tỷ chỉ giáo thêm!”

Nữ tử thần bí lắc đầu: “Cái này thì ngươi phải tự lĩnh hội lấy, chứ người khác nói cũng chẳng có tác dụng gì. Ngươi sẽ không thực sự hiểu, bằng không kiếm tu tuyệt đỉnh trên thế gian này đâu có ít như vậy!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”

Nói đoạn, hắn lại chần chờ.

Nữ tử thần bí hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì nữa?”

Diệp Huyền nói một cách nghiêm túc: “Tuyết tỷ, cảnh giới của ta quá thấp, ta muốn nâng cao cảnh giới thì bắt buộc phải sử dụng kiếm tốt, ta…”

Nữ tử thần bí hỏi: “Ngươi cần kiếm?”

Nói đoạn, hắn nhìn nữ tử thần bí: “Sở dĩ tâm ta loạn là bởi ta đã nghĩ quá nhiều, mọi vật mọi sự đều phải gắng sức thực hiện.”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Tâm có thể tĩnh, dù bên ngoài có hàng vạn biến động thì cũng như không có chuyện gì. Tâm tĩnh, thế giới định, tĩnh tại tâm chứ không tại cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận